“Chính là mùi vị này, cuối cùng cũng được ăn rồi.”
“Nàng ăn cùng cơm đi, đừng ăn không.” Ba Hổ nhắc nhở từ ngoài sân.
“Hắt xì... Mùi gì thế này? Cay xộc lên tận óc.” Mục Nhân đại thúc từ phòng khác đi ra. Cả sân tràn ngập mùi cay nồng nặc. Mấy người làm vừa bước vào đã hắt xì liên tục rồi chạy ra ngoài. Bữa trưa của họ đành phải dọn bàn ra bờ sông ăn.
Ba Hổ thấy Mật Nương trộn cơm vào đậu phụ, cay đến mức trán lấm tấm mồ hôi, miệng hà hơi liên tục mà tay vẫn lia lịa xúc cơm. Chàng gắp thịt dê vào bát nàng, cố gắng khuyên: “Không phải thích ăn thịt sao, ăn nhiều thịt vào.”
“Nương, ngon không ạ?” Kỳ Kỳ Cách đưa muỗng tới, vừa định xúc một miếng đã bị đ.á.n.h vào tay.
“Không được ăn, sẽ bị tiêu chảy đó.” Ba Hổ cảnh cáo. “Còn nhiều món khác, các con ăn tùy thích.”
Nhưng Mật Nương vẫn kiên cường chống đỡ được. Cả buổi chiều, dưới ánh mắt lo lắng của Ba Hổ, nàng đi lại bình thường, không hề có dấu hiệu gì. Điều này khiến nàng đắc ý vô cùng: “Không hổ là đồ từ Trung Nguyên mang sang, biết nhận chủ nhân.”
Ba Hổ lạnh lùng sửa lời: “Người ta là từ Tây Vực truyền đến.”
“Thì cũng là ở Trung Nguyên chúng ta nảy mầm, ra hoa kết quả.”
“Nàng bây giờ đang ở đâu? Đất trồng ớt, nước tưới ớt là từ đâu ra?”
Mật Nương mặc kệ, vững tin là ớt biết nhận chủ. Đến bữa tối lại đòi ăn thịt bò xào, thịt bò cũng phải cho ớt.
Thôi đi. “Ngày mai nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797415/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.