“Dám đến trộm mật thì cũng sẽ giống con lạc đà, sưng vù cả mặt thôi.” Mật Nương đặt thùng mật vào xe. Lần này, nàng mở cửa xe, không có con lạc đà nào dám thò đầu vào đòi ăn nữa. Ngay cả Đại Đốm Tiểu Đốm cũng không dám lại gần.
Kéo bảy thùng mật về, còn chưa mở cửa, Đại Hoàng đã ngửi thấy mùi, chạy tới. Nó cứ chạy vòng quanh xe lặc lặc, cái đuôi đập vào thành xe bằng gỗ thùm thụp mà không biết đau.
“Nhà mình nuôi toàn thứ gì không biết? Mặn ăn, ngọt cũng ăn, lạc, hạt dưa cũng ăn, trái cây cỏ xanh cũng ăn. Người ăn gì chúng nó ăn nấy, người không ăn chúng nó cũng ăn.” Ba Hổ bực bội.
Đúng là kỳ lạ, ch.ó theo người ăn cơm còn đành, lạc đà với ngựa cũng vậy, cơm, mì sợi, màn thầu, bánh ngô, cho gì ăn nấy, chỉ thiếu nước dọn ghế ngồi chung mâm. Giờ lại thêm hai con báo núi. Chàng nhớ lúc Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã ăn vặt, hai con báo này cũng nằm chầu chực dưới chân y như chó.
Chàng nhìn con ch.ó Đại Hoàng đang nhai sáp ong, quy tội cho nó: “Tất cả là do mày dạy hư.”
Lúc đang dọn dẹp sáp ong, Mục Nhân đại thúc đã trở về. Ông thấy ong mật lượn lờ bên xe lặc lặc nên không dám lại gần, bèn mở khóa vào nhà, xách chiếc hộp gỗ trên bàn ra. Đợi Ba Hổ làm xong việc, ông mới vẫy tay gọi: “Sáng nay, người bên chủ gia có mang tới, nói là cho Cát Nhã và Kỳ Kỳ Cách.” Ông đưa chiếc hộp gỗ đỏ qua, “Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797391/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.