Lúc hai đứa trẻ tỉnh dậy lần nữa, đã thấy nương chúng ngồi bên mép giường may vá quần áo. Đống tượng đất bị ngã vỡ và bức tranh đường bị c.ắ.n mất một cái tai được cắm vào đống bùn, bày trên bàn.
“Tỉnh rồi à?” Mật Nương c.ắ.n đứt chỉ, lật chăn lên, “Tỉnh thì dậy đi, mặt trời sắp xuống núi rồi.”
Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã vẫn còn ngái ngủ, rên rỉ bò dậy, dính chặt lấy Mật Nương: “Nương, nương cõng con ra ngoài đi.” Tiểu nha đầu làm nũng.
“Cõng không nổi. Con với ca ca dậy đi tìm cha các con cõng ấy. Cha đi ra đàn dê vẫn chưa về, các con ra tìm cha, bảo cha chạng vạng cõng các con về.” Mật Nương bế hai đứa trẻ xuống giường, cho đứng trên t.h.ả.m nỉ, lấy áo khoác nhỏ mặc cho chúng.
Hai huynh muội như chim sổ lồng, chạy vọt ra ngoài. Nhìn về phía thượng nguồn, thương đội đã đi rồi, không còn gì náo nhiệt để xem, chúng bèn dắt theo hai ba con chó, đi về phía đông tìm đàn dê.
Mật Nương rảnh rỗi, đi sang nhà Bảo Âm bên cạnh. Bảo Âm và hai huynh trưởng đều đi học, nhà vắng tanh, đứng bên ngoài cũng nghe thấy tiếng mài dao.
“Tẩu tử, đang mài kéo à?”
“Là muội à, vào đây ngồi. Chẳng phải lại sắp đến mùa xén lông dê sao, kéo bị gỉ rồi, ta mang ra mài trước.” Mẹ Bảo Âm đặt đá mài d.a.o xuống, rửa tay, rồi xách hai cái ghế ra. Bà hỏi chuyện buổi sáng: “Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã sao rồi? Không bị dọa sợ chứ?”
“Không ạ, gan chúng nó to như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797387/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.