Một đoàn mười ba người mang theo hai con sơn con báo, một con ch.ó mênh m.ô.n.g cuồn cuộn đi xuyên qua thôn. Trên đường gặp người đều tò mò mà lại cảnh giác đ.á.n.h giá con sơn con báo cao đến đầu gối. A Tư Nhĩ giải thích suốt dọc đường là nuôi trong nhà, không c.ắ.n người.
Ra khỏi thôn là bãi cỏ lau rộng mênh m.ô.n.g nhìn không thấy bến bờ, mọc vòng quanh bờ hồ. Chắc là sợ thú hoang xuống núi trốn trong bãi cỏ lau, nên cỏ lau đều bị chặt đứt, chỉ còn lại gốc rạ cao bằng gang tay.
“Chỗ các chị mùa hè chắc chắn nhiều chim nước, ngỗng trời lắm nhỉ. Vịt hoang chắc cũng không thiếu.” Mật Nương mắt lướt qua mặt hồ, nói: “Lúc trước em ở đô thành bán mật hoa gặp một bà lão bán trứng vịt. Bà ấy nói gần nhà bà ấy có cái hồ lớn, mỗi năm mùa thu về việc đầu tiên là chui vào bãi cỏ lau nhặt trứng vịt hoang. Giờ nghĩ lại chắc cũng là chỗ này.”
“Trông thế nào ạ?” A Tư Nhĩ hỏi.
“Không có gì đặc biệt đâu ạ, chỉ là mặt tròn tròn thôi. Em còn bán cho bà ấy mấy cân mật ong.” Đến nỗi là mấy cân nàng cũng quên rồi, làm sao còn nhớ rõ người được.
“Mỗi năm cuối thu ở đây chim hoang đúng là không ít. Hồi nhỏ em ở cùng bà nội không đi theo chuyển trại. Khi đó đói bụng liền ra bờ nước mò trứng chim, vùi vào lửa nướng. Trứng chim nào ngon nhất em đều nắm rõ cả.” Đoàn người xuyên qua bãi cỏ lau đi lên mặt băng. A Tư Nhĩ tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797367/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.