“Làm ra bộ dạng đó ghê tởm ai? Ngươi là làm cái gì soạn sĩ, nhưng ai trong chúng ta cũng chưa từng đến nhà ngươi xin cơm ăn, ngươi kiêu ngạo cái gì? Ta chính là trong lòng không thoải mái, cũng không muốn sau này lại nhìn thấy bộ dạng đó của ngươi. Lễ tắm ba ngày ta là cố ý không đi, sau này cũng sẽ không đến cửa nữa.”
Mật Nương một hơi nói hết lời, hít một hơi thật sâu, nói: “Cũng sắp đến giờ cơm rồi, ta phải về đây, đi trước.”
“Triều Bảo còn ở bên ngoài đợi ta, ta cũng đi đây.” Bạch Mai cười cười với Mộc Hương, xoay người cũng đi ra ngoài. Đi xa rồi nghe thấy tiếng Mộc Hương gào lên một tiếng. Nàng hiếm khi mở miệng: “Mật Nương, ngươi nói xem Chung Tề làm cái chuyện gì thế này? Còn lừa Mộc Hương, cho rằng có thể giấu được à? Đều ở gần như vậy.”
Tính toán sai rồi thôi. Hắn cho rằng tính tình Mộc Hương sẽ không chạy đến đòi giải thích.
Mật Nương đội gió tuyết trở về. Còn chưa vào cửa đã nghe nhà bếp vô cùng náo nhiệt. Trước bị Đại Đốm, Tiểu Đốm nhảy ra đón, đẩy cửa bếp ra, hai đứa nhóc con cũng nhào tới, chìa tay ra lẩm bẩm đòi cho cừu ăn.
“Cái gì cho cừu ăn?” Nàng hỏi gã đàn ông.
“Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã hôm nay giúp ta ra chuồng cừu ôm cỏ cho cừu ăn, giỏi lắm đấy.”
Hai đứa nhỏ vẻ mặt kiêu ngạo, ngẩng mặt lên chờ mẹ khen tiếp.
“Giỏi thật đấy, còn giỏi hơn cả mẹ.” Mật Nương nén cười, quay mặt đi vỗ lên đùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797361/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.