“Ta thấy rồi, nó bắt thỏ và hoẵng. Ta nuôi, sau này lên núi mang theo.” Ba Hổ đi nhanh như gió. Lúc hắn thấy sơn con báo trong núi, nó đang gặm một con hoẵng. Con đó còn to hơn con đã c.h.ế.t này, móng vuốt dày cui phủ đầy lông dài, thản nhiên đè lên bụng con hoẵng. Lúc nó nhìn về phía hắn, tai vểnh lên, hai chỏm lông tai cụp xuống, trông có chút ngốc nghếch, nhưng khóe miệng dính thịt vụn và m.á.u tươi lại phô bày dã tính trần trụi.
Trông đẹp hơn chó, Mật Nương chắc chắn sẽ thích. Hắn ra khỏi bãi lau, đi thẳng về chỗ đỗ xe: “Mau ra xem ta bắt được gì này?”
“Mèo?” Mật Nương chỉ dám nhìn chứ không dám đón, hai con nhóc nhe răng trông hung dữ quá: “Ở đâu ra mèo vậy? Mèo hoang à? Chúng ta mang về nuôi đi, nuôi mèo thì chuột trong nhà không dám lộng hành nữa.” Chuột ở thảo nguyên thực sự quá nhiều, mỗi năm đầu xuân dọn kho thóc, bao tải lương thực nào cũng bị c.ắ.n thủng lỗ lớn, lương thực cũng bị gặm mất không ít.
“Không phải, là sơn con báo, nó bắt thỏ và hoẵng, chứ không biết có bắt chuột không.” Lúc này những người khác cũng đi ra. Ba Hổ chỉ vào con mẹ to gần bằng bắp đùi đang bị xách tới: “Lớn lên nó sẽ to bằng chừng này, chỉ nhỏ hơn Đại Hoàng một chút.” Hắn lấy túi vải bọc hai con nhóc lại, nghĩ bụng lát nữa bắt được cá sẽ lấy một con cho chúng nó lót dạ. Chỉ là trông chúng như vẫn chưa cai sữa, không biết có tự ăn cá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797278/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.