Mộc Hương không thèm để ý đến hắn, giằng tay ra, tiếp tục bước đi.
Chung Tề thấy nàng cứ đi thẳng về phía đông, biết rõ là nàng muốn đi tìm Mật Nương, hắn thở phào một cái, bất đắc dĩ chống đầu gối nhìn theo. Chờ không thấy bóng người nữa, hắn đứng dậy, sờ lên bên má nóng rát, “Ra tay cũng thật tàn nhẫn.” Hắn xoay người, cũng đi vào trong nha môn.
…
“Hôm nay thật sự xin lỗi nàng, Chung Tề hắn là vừa cãi nhau với ta một trận, nhìn thấy nàng nên mới lên cơn điên. Nàng đừng để trong lòng, cứ coi như là giẫm phải bãi phân chó, c.h.ử.i hai câu xả giận là được.” Mộc Hương ngồi trên ghế, mặt đỏ bừng.
Phân ch.ó à? Cách ví von này cũng thú vị đấy. Mật Nương đổ chỗ hoa quả khô mới mua vào rổ, đặt lên bàn, “Ăn tự nhiên, đừng khách khí.”
Mộc Hương nhếch mép, cầm một hạt đậu phộng trong tay, nhìn Mật Nương chờ phản ứng.
“Ta nghe hai người cãi nhau có nhắc đến tên ta, là vì chuyện nhà cửa à?” Mật Nương bóc một hạt dưa cắn, nếu không trong phòng yên tĩnh quá.
“Không phải, ai, ta cũng chẳng còn mặt mũi nào mà nói.” Ánh mắt Mộc Hương lảng tránh, thở dài một hơi mới mở miệng: “Là do ta lôi chuyện cũ ra. Trước đây hắn không thích ta qua lại với nàng. Ta cũng là hồ đồ, nghĩ hắn không hiểu nàng, nên tính cứ thuận theo ý hắn trước, sau này lâu rồi, hắn sẽ hiểu con người của nàng.” Cũng là vì Chung Tề cứ lải nhải bên tai nàng, nói không chừng là Mật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797263/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.