Còn lại hai miếng cuối cùng, Mật Nương gắp cả hai, ra lệnh cho Ba Hổ ngẩng mặt há to miệng, “Rồi, chàng cứ tiếp tục dỗ hai đứa con ham ăn của chàng đi, ta đi nấu cơm tối.”
“Cái này chứng tỏ ruột dê nhồi thịt nàng làm thơm mà.” Ba Hổ nuốt ực miếng thịt xuống bụng, gỡ hai bàn tay nhỏ ra, “Bọn ta còn chưa biết ăn, sao có thể nói bọn ta ham ăn.”
Cả đĩa ăn sạch rồi mới bảo là thơm? Mật Nương hừ hừ hai tiếng, “Khen không có thành ý, ta nghe không vui.”
“Vậy làm sao bây giờ? Tối nay bồi thường cho nàng nhé?”
Mật Nương đá hắn một cái, cũng không từ chối, bưng đĩa không quay người đi ra ngoài.
Canh củ cải thịt dê, thịt hươu bào xào vừng, một chồng bánh hành nướng, đều là món Ba Hổ thích ăn. “Ta cũng mấy năm rồi không ăn thịt hươu bào.”
“Ta còn tưởng chàng ăn không nhận ra.”
“Bỏ tiền ra mua, hiệu quả không tồi.” Ba Hổ nén cười, gắp thêm một đũa vào bát. Để chặn trước câu hỏi của Mật Nương, hắn hỏi trước: “Ai đưa vậy? Hỗ huyện thừa à?”
“Mẹ Bảo Âm đưa. Nói là em trai nhà mẹ đẻ bà ấy mang tới, là vì chuyện Bảo Âm ăn cơm ở nhà chúng ta. Nhà bà ấy rất biết lễ nghĩa.”
Đúng là rất biết lễ nghĩa, lại còn hào phóng. Thịt hươu bào ngon hơn thịt bò thịt dê nhiều.
Ban đêm, dỗ hai đứa nhỏ ngủ xong, Ba Hổ kéo Mật Nương ra khỏi phòng ngủ. Cả hai ngầm hiểu ý nhau, rẽ vào nhà bếp. Trên nền đất trong bếp đặt một cái chậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797258/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.