“Cô không cần vội, ta ngồi một lát rồi về ngay.” Người phụ nữ đè Mật Nương lại, “Con bé Bảo Âm này không hiểu chuyện, lại còn ham ăn, về nhà cứ khen cô nấu cơm ngon. Ta nghĩ cô không chê nó phiền phức, cũng muốn đỡ phải lo. Mấy hôm trước em trai nhà mẹ đẻ ta mang cho hai con hươu bào hoang, tay nghề cô tốt, ta chặt cái chân mang qua cho cô nếm thử thịt hươu bào. Ta chỉ biết hầm thôi, cô xem chế biến được món nào khác, hôm nào ta qua học lỏm một tay.”
Lời này nói ra khiến Mật Nương không thể từ chối. Không thân không thích mà mang cả cái chân hươu bào đến, chắc chắn là vì chuyện Bảo Âm ăn cơm ở nhà nàng. Nhưng người ta không hề nhắc đến, Mật Nương đành phải nhận lấy.
“Vậy ta đành dày mặt nhận vậy. Tay nghề gì đâu, ta cũng chỉ làm mấy món quê nhà cho lạ miệng, Bảo Âm ăn thấy mới mẻ thôi. Mấy hôm trước ta có nhồi ít ruột dê, lát nữa tẩu tử cầm hai đoạn về, luộc nước sôi chấm với tương hoa hẹ là ăn ngon lắm.”
Người phụ nữ chưa kịp từ chối, Bảo Âm đã gật đầu lia lịa: “Chiên là ngon nhất! Con biết chiên thế nào, mẹ, lát về con chỉ cho mẹ làm.”
“… Cái đứa ham ăn này, ăn rồi còn muốn mang về nhà.” Mẹ Bảo Âm bực mình, nếu không phải đang ở nhà người khác, bà đã giơ tay đ.á.n.h rồi.
Mật Nương cũng bật cười, “Tẩu tử cũng đừng khách khí. Trước kia lấy thịt dê nhà tẩu, tẩu bảo không cần trả, ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797256/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.