Chỉ còn lại một mẩu nhỏ cuối cùng, Mật Nương còn đang phân vân nên tự mình ăn hay cho Đại Hoàng, thì khóe mắt liếc thấy hai cái móng ngựa đen thui. Ngẩng đầu lên liền thấy con ngựa ô đang trợn tròn mắt tò mò nhìn chằm chằm vào tay nàng, còn hếch mép lộ ra cả hàm răng lớn.
“Mày cũng muốn ăn à?” Mật Nương giơ tay đưa qua, nó thật sự há miệng ra. “Trong nhà nuôi toàn thứ gì thế này? Hễ người cử động miệng là chúng bay sáp tới.” Nàng từng thấy Ba Hổ cho ngựa ăn đường phèn, nên cũng yên tâm ném tảng sáp ong vào miệng ngựa. Lúc nàng cởi áo choàng, bế Đại Hoàng lên lưng ngựa, nó vẫn còn đang chép miệng thưởng thức.
“Ở nơi có một vạt cúc dại nở rộ, treo hai cái thùng nuôi ong.”
Mật Nương nhẩm lại lời Ba Hổ dặn, đứng trên lưng ngựa tìm kiếm vạt cúc dại ấy. Thảo nguyên không có đường mòn bằng phẳng, phóng mắt ra xa, bốn bề đều giống hệt nhau. Trong lớp cỏ cao nửa thân người, ẩn giấu tiếng chuột chạy sột soạt, tiếng thỏ lông xám gặm cỏ. Móng ngựa lướt qua làm kinh động một gợn sóng dưới lùm cỏ, thứ gì đó bị con diều hâu lượn lờ trên không trung quắp lấy, kéo vụt lên cao mới thấy rõ đó là con thỏ lông xám hay là con chuột lông xám.
Ngựa chạy lên chỗ cao, Đại Hoàng nằm sấp trên lưng ngựa cũng dần quen, nó nghển cổ nhìn về phía trước. Mùi hoa trong gió nồng nàn, nó không nhịn được mà liên tiếp hắt xì mấy cái. Lướt qua ngọn đồi, trên sườn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797229/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.