“Lúc cho vào nồi thì thêm lá trà và gừng thái lát. Nấu sôi lên thì vớt bọt đi, vớt lá trà bỏ ra. Lúc bắc ra thì rắc thêm ít bột hồ tiêu. Ta thấy quan trọng nhất là phải rửa cho sạch, rửa không sạch thì nước hầm mới bị đục.” Cách hầm canh lòng dê, Mật Nương vẫn là học từ Ba Hổ, chỉ là nàng cho thêm dúm lá trà thôi, lá trà khử tanh tốt.
Ba Hổ thấy bát củ cải của Mật Nương đã hết, hắn không nói gì, tự nhiên nhận lấy bát, ra nồi múc thêm cho nàng hai muôi nữa, đưa vào tay nàng rồi mới lại bưng bát mình lên ăn tiếp. Hành động quen thuộc này của hai người làm những người khác im lặng trong giây lát, thịt trong miệng bỗng dưng mất hết mùi vị. Bọn họ cũng ăn cùng Ba Hổ nhiều năm rồi, nào thấy hắn chu đáo như vậy bao giờ.
Lại nhìn Mật Nương, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Vẻ ngoài mềm mại thế kia mà lại là một bà vợ lợi hại, thuần hóa được cả con ngựa hoang Ba Hổ thành con cừu ngoan ngoãn.
“Triều Bảo, lát nữa ăn cơm xong cậu qua nhà Mục Nhân đại gia một chuyến, xem ông ấy vì tuyết lớn không qua được hay là bị bệnh không dậy nổi.” Ba Hổ phân phó. Ăn cơm chung với nhiều người thế này hắn không quen, mắt cứ liếc ngang liếc dọc làm phiền c.h.ế.t người. Hắn đang cân nhắc xem có nên đón Mục Nhân đại gia qua nhà ở không, kẻo không có ai nấu cơm lại phải chen chúc ăn chung.
“Ồ, vâng. Vậy con đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797175/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.