Mật Nương đẩy cửa vào liền thấy cảnh này, không nhịn được cười. Nàng thật sự chưa thấy mấy người đàn ông cầm kim chỉ bao giờ. Cha nàng, ông nội nàng, dù bị dằm đ.â.m vào thịt cũng phải gọi nàng hoặc mẹ nàng lấy kim khều ra. Ba Hổ không chỉ không ngại vào bếp nấu cơm, mà quần áo phần lớn cũng tự mình giặt, giày rách, áo sờn, không đợi nàng phát hiện, hắn đã tự may vá xong xuôi.
“Buổi trưa hầm cá cho chàng ăn, còn muốn ăn gì khác không?”
Ba Hổ chớp chớp mắt. Mới đó mà tâm trạng đã tốt lên rồi à? “Nàng làm gì ta cũng thích ăn.” Hắn vẫn giữ thái độ cẩn trọng, không dám tùy tiện đưa ý kiến.
“Khoan đã, lấy đâu ra cá?” Ba Hổ đột nhiên phản ứng lại. “Vừa nãy ai đến à?”
“Cao Oa, là chồng của người phụ nữ mà chúng ta đưa t.h.u.ố.c an thai cho đó. Đứa bé trong bụng vợ anh ấy giữ được rồi. Hôm qua anh ấy đi đục băng bắt cá, mang qua cho chúng ta một thùng.”
“Ồ.” Động tác trên tay Ba Hổ chậm lại một nhịp. Hắn suy nghĩ một lát rồi lại cúi đầu khâu tiếp đế giày. Đây là lần đầu tiên, từ khi hắn chuyển đến đây, có người dân bản địa mang đồ đến biếu nhà hắn.
Có cá, Mật Nương c.h.ặ.t đ.ầ.u cá, phi lê, chiên sơ qua rồi hầm một nồi canh trắng sữa. Nàng đi tìm Mục Nhân đại gia đang dọn chuồng dê, bảo ông đi lấy hai miếng đậu hũ về. Buổi trưa ăn canh đậu hũ đầu cá, và cá phi lê chiên hành mỡ.
“Vẫn là người Trung Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797165/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.