Buổi tối, Uyển Nhi và Triệu A Nãi trước sau về phòng người hầu. Căn phòng không lớn lắm đã đượm đầy hương hoa quả. Triệu A Nãi ở bên cạnh Hỗ tiểu thư lâu, biết quả sơn nại (táo dại) ở Mạc Bắc bán rất đắt. Mật Nương mang đến tuy không đẹp mã bằng loại Hỗ tiểu thư ăn, nhưng chỉ cần ngửi hương thơm là biết quả ngon.
“Con bé Mật Nương coi như khổ tận cam lai, gả được cho người đàn ông tốt.” Lời nói của Triệu A Nãi có phần may mắn, nhưng vẻ mặt lại nặng trĩu.
Uyển Nhi không chú ý đến sắc mặt của bà nội, cô bé cạy một hạt thông ném vào miệng, ngã lăn ra chiếc giường đất ấm áp: “Mật Nương so với trước kia thay đổi lớn thật. Nhìn là biết nàng ấy sống tốt sau khi lấy chồng.”
Triệu A Nãi không nói gì. Bà đăm chiêu một lúc lâu rồi nói: “Uyển Nhi, con dọn ra khỏi Hỗ phủ đi, đến ở cùng Phán Đệ các nàng.” Uyển Nhi tuy không phải nha hoàn của Hỗ phủ, nhưng phần lớn thời gian đều ở hậu trạch Hỗ phủ, làm bạn thêu thùa, đọc sách cùng Hỗ tiểu thư, chạy việc vặt dưới bếp. E là người hầu trong Hỗ phủ cũng không nhớ rằng cô bé không bán mình vào phủ. Mà dù có nhớ, chắc họ cũng không để tâm, vì dù sao cũng toàn làm việc của hạ nhân.
“Con bây giờ đang tuổi xuân thì. Cứ ở Hỗ phủ suốt ngày, cũng không quen biết ai bên ngoài. Bà nội không muốn sau này con gả cho một tên nô tài sai vặt. Con dọn ra ngoài ở, nói cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797163/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.