Ba Hổ nhẹ nhõm trong lòng, lại hỏi: “Tiếng Mông Cổ định dạy trong bao lâu?”
“Dạy xen kẽ, sau đó còn dạy nhận biết thảo d.ư.ợ.c nữa.” Hộ huyện thừa nhíu mày, quở trách: “Ngươi học gần mười năm tư thục còn chưa hiểu học vấn, lại mong chỉ trong một mùa đông mà dạy cho những người này thành thạo được ư?” Nói gì vậy, định dạy bao lâu, ông ta thì chỉ muốn dạy trọn một tháng thôi.
“Ý ngài là mùa đông năm sau lại làm trò này nữa à?” Ba Hổ kinh hãi run cả gan ruột.
“Lại không cần ngươi bỏ tiền, ngươi sầu khổ làm gì? Dù sao mùa đông cũng không có việc gì làm, mấy ông già bà lão cũng rảnh rỗi, tìm cho họ một việc, ta thấy họ rất vui vẻ.” Hộ huyện thừa nhớ đến nhà Ba Hổ ít người mà việc lại nhiều, thấy bộ dạng này của hắn dường như không muốn Mật Nương đi học, liền nói: “Chính lệnh trên ban xuống là muốn họ đều học được tiếng Mông Cổ, học được cách nuôi bò cừu. Nếu ngươi chê thời gian dài làm lỡ việc, thì ngươi tự mình ở nhà dạy Mật Nương đi, thi cử qua rồi thì không cần đi nữa.”
Cuối cùng xoay một vòng lại trở về với hắn, Ba Hổ do dự hỏi: “Chỗ của ngài có sách nào không? Chính là loại sách dạy viết chữ khi mới nhập học ấy.”
Hộ huyện thừa đ.á.n.h giá hắn hai mắt, “Dùng cho tức phụ của ngươi à?”
Mỗi bước mỗi xa
Trước mặt người quen cũ, Ba Hổ cũng không che đậy nữa, thẳng thắn nói: “Ta dùng, ta muốn luyện chữ.” Tránh cho vừa cầm bút là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797153/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.