Mật Nương thấy Đại Hoàng quay đầu lại nhìn, nàng cũng quay đầu theo, thấy Mộc Hương đang chạy nhanh về phía nàng, chỉ trong hai giây, nàng ta đã thở hổn hển đứng trước mặt Mật Nương.
“Mật Nương, ngươi thành thật nói với ta, có phải ngươi bị Ba Hổ đ.á.n.h không?” Vừa nói, nàng ta vừa vén tay áo Mật Nương lên, cánh tay trắng nõn, không có một vết tích nào.
“Không có, sao lại nói vậy?” Mật Nương dở khóc dở cười ngăn Mộc Hương vén cổ áo nàng, “Thật sự không có, Ba Hổ không có ở nhà.”
“Không phải thì tốt rồi, ta thấy tâm trạng ngươi không ổn nên cứ nghĩ là ngươi bị đánh.” Gây ra một chuyện hiểu lầm, Mộc Hương gãi mặt, “Ngươi gặp chuyện gì sao? Hay là tối qua ngủ một mình sợ hãi? Ba Hổ không có ở nhà, vậy tối nay ngươi chuyển sang ngủ với bọn ta đi. Bây giờ Lan Nương đã ngoan ngoãn hơn nhiều, cũng không thích hóng hớt nữa, ngươi không cần phải ngại nàng ta mà tránh bọn ta nữa.”
Lòng Mật Nương ấm lại, muốn gượng cười, không ngờ mắt lại cay cay, nước mắt tuôn rơi trước. Nàng lau đi giọt nước mắt, run rẩy nói: “Sáng sớm hôm trước Ba Hổ đi bãi chăn thả mùa hè, theo lý thì tối qua đã phải về rồi, nhưng không có, ta sợ chàng ấy gặp chuyện gì đó.”
Đây là lần đầu tiên kể từ khi quen biết Mộc Hương thấy Mật Nương khóc, khi vượt Trường Thành chạy trốn đến Mạc Bắc, nhiều nam nhân đã khóc, nhưng Mật Nương ngay cả vành mắt cũng không đỏ. Có một đêm ở Mạc Bắc, Oanh Nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797107/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.