“Ồ?” Ba Hổ lấy lại tinh thần, hắn nghiêng người về phía trước hỏi: “Phụ thân của đệ không định để hai người đó rời Mạc Bắc nữa à?”
“Chắc vậy, đại ca muốn đi, huynh ấy nhờ ta mang thư cho huynh, bảo huynh đến cứu huynh ấy.” A Cổ Lạp rũ mắt, phủi phủi lông cừu dính trên tay áo, đứng dậy nói: “Lời ta cũng đã mang đến rồi, ta còn phải đến trường tư thục, nên ta đi trước đây.”
“Đệ nói với huynh ấy là tìm nhầm người rồi, ta không cứu được huynh ấy, cầu xin ta còn không bằng cầu xin đệ.” Ba Hổ ngả người về sau, gác chân lên, vẻ mặt cũng lạnh lùng theo: “Cũng thật buồn cười, đệ hoặc Tam Đan chỉ cần nhân lúc lão già kia say rượu thì thả người ra là được rồi, còn cố ý đến báo cho ta. Bảo ta cứu, ta cứu bằng cách nào? Lại quay về đ.á.n.h với ông ta một trận nữa à? Rồi danh tiếng của ta càng ngày càng thối nát. Nếu lỡ tay đ.á.n.h c.h.ế.t ông ta, ta vào đại lao, đàn gia súc này của ta là đệ hay là ai sẽ đến tiếp quản?”
“Ta chưa bao giờ nghĩ như vậy.” A Cổ Lạp ngước mắt lên, đáy mắt một mảnh c.h.ế.t lặng: “Huynh cũng biết đấy, ta chẳng làm gì cả, số gia súc sau này có được tuyệt đối không ít hơn của huynh.”
“Vậy đệ cũng nên rõ lần này Mãn Đô Lạp Đồ mang tân tức phụ về là có ý gì, không ngoài việc lấy đi phần gia sản thuộc về mình, tiếc là tính toán sai ý của lão già, là trộm gà không được còn mất đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797077/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.