Sáng hôm sau, Mật Nương không ra ngoài với Đại Hoàng như thường lệ, nàng chờ Oanh Nương và Lan Nương, hai người này đang dọn dẹp phân cừu. Cừu của nàng không nhốt trong lều, nên chuyện dọn dẹp không cần nàng đụng tới.
"Xong rồi, có thể đi thôi." Lan Nương và Oanh Nương dẫn cừu đến chỗ Mật Nương đang nhổ hoa hẹ, Lan Nương thở dài ngao ngán: "Hoa hẹ nở rồi thì dai lắm, xào lên cứng nhai lạo xạo, nhai nát thì dính răng, ta thấy có người đang học dân chăn nuôi phía đông đào đất làm vườn rau, lúc nào đó chúng ta cũng mượn cuốc làm một mảnh đi. Rau dại trên thảo nguyên chỉ có mấy loại kia, ăn từ lúc non đến lúc già, ta ăn muốn ói rồi."
"Vẫn còn tốt hơn lúc chạy nạn nhiều, khi chưa ra khỏi núi, ngươi còn đ.á.n.h nhau vì một đũa rau đấy thôi.” Oanh Nương không nhịn được kể xấu Lan Nương, Lan Nương chỉ dám luyên thuyên trước mặt Mật Nương, trên đường nàng ta cũng đã làm bao nhiêu chuyện bết bát.
Nghe vậy, Mật Nương ngước mắt nhìn nàng ta một cái, cắm hoa hẹ vào lông ch.ó của Đại Hoàng, rồi đứng dậy nói: "Đi thôi, đưa các ngươi đi rồi ta còn phải đi làm."
Lan Nương đi phía sau, huých Oanh Nương một cái, thì thầm: "Mộc Hương không phải người tốt, ngươi đừng học nàng ta, không được yêu mến đâu." Chỉ có con nha đầu Mộc Hương c.h.ế.t tiệt mới dám cắt lời nàng ta, khiến người khác cũng không kiêng nể gì mà trêu chọc nàng ta.
Oanh Nương vỗ một cái vào tay Lan Nương, hừ một tiếng: "Nói như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797072/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.