Ta nói nhiều hay ít thì liên quan gì đến ngươi.
Ba Hổ bị câu nói này hỏi cho giật mình, còn chưa nghĩ ra được lý do, thì đã thấy Mật Nương nghênh ngang đi xa. Hắn nhìn về phía sườn đồi phía bắc, cỏ đã che khuất gần hết thân cừu, nhưng màu xanh của cỏ trên đầu cừu vẫn còn lộ ra.
Đúng là chẳng hề chột dạ, Ba Hổ hừ một tiếng, chắp tay ra sau lưng đi về, cũng không vạch trần tính toán của nàng là nhét cừu vào đàn cừu của hắn để nuôi.
Tối qua khi Mật Nương đi dắt Đại Hoàng thì biết nhà Ba Hổ có khách, trưa nay nàng không định chạy đến đó xem nó, để tránh đụng mặt người lại phải giải thích.
"Mật Nương ngươi về rồi, cơm vừa làm xong, mau vào ăn đi." Phán Đệ gọi.
"Đến đây." Mật Nương bưng bát qua, ngồi xuống hỏi: "Hôm nay các ngươi có thấy Đại cư thứ không?"
"Có thấy, bọn ta đang nói chuyện đây này." Lan Nương vẻ mặt hứng thú dạt nào, "Mắt của Đại cư thứ có màu xanh ngọc, lúc nàng ta nhìn qua đây ta suýt nữa thì không thở nổi, quá cao quý, trước mặt nàng ta không dám phát ra một tiếng động nào, sợ làm vấy bẩn nàng ta."
"Trước khi đến Mạc Bắc, ta thấy cô nương đẹp nhất là nữ nhi của huyện thái gia, hôm nay thấy Đại cư thứ, nữ nhi của huyện thái gia chỉ có thể xách giày cho Đại cư thứ thôi." Mộc Hương hôm nay hiếm khi không cãi với Lan Nương, "Đương nhiên rồi, nếu Đại cư thứ mà muốn, ta cũng có thể đi xách giày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797067/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.