Lý trưởng được nhị nhi tử của ông ta gọi về, vừa tới gần lều của mình, chưa kịp ghìm ngựa đã nhìn thấy một nam nhân đang ngồi trước chuồng cừu, cúi người buộc lại sợi dây thừng lỏng lẻo trên hàng rào gỗ.
“Lý trưởng, ngài về rồi.” Triệu Thanh Sơn nghe tiếng vó ngựa, đứng thẳng dậy, phủi tay cho hết bụi và bước nhanh tới, thu vai cúi người, có chút ngại ngùng nói: “Lẽ ra ta phải tới sớm hơn, lại phiền ngài phải về một chuyến.”
“Việc nhỏ thôi, ta cưỡi ngựa đi lại một chút cũng không tốn sức.” Cù Lý trưởng lật người xuống ngựa, huýt một tiếng sáo, con ngựa đen tự đi về phía sau lều để ăn cỏ.
Triệu Thanh Sơn nhìn thấy hơi ngẩn ra, lúng ta lúng túng nói: “Con ngựa này của ngài được huấn luyện thật nghe lời.” Hắn ta thèm lắm, nam nhân ai mà chẳng yêu ngựa, ở Đại Khang, hắn ta không có khả năng nuôi ngựa, giờ tới thảo nguyên, chỉ cần mua được là có thể nuôi được. Nghĩ đến đây, tinh thần hắn ta phấn chấn hẳn, lại liếc nhìn con ngựa cao lớn kia thêm một lần nữa.
“Lý trưởng, ngài xem bọn ta nhiều người như vậy chỉ dựa vào vài con cừu con thì không thể giải quyết được khốn cảnh nhất thời, đám nữ nhân muốn mua một cây kim một sợi chỉ cũng phải vay mượn khắp nơi, cuộc sống quả thực rất khổ sở. Làm phiền ngài mách nước, có việc làm ngắn hạn nào không? Bọn ta không ngại bẩn, không sợ khổ, chỉ cần có thể kiếm được một hai đồng tiền, cái gì bọn ta cũng có thể làm.”
Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797059/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.