Mật Nương một tay dắt chó, một tay cầm đế giày đi về, phải cẩn thận tránh những bụi cỏ có gai hay giẫm phải phân cừu, thận trọng mãi mới về đến nhà, thấy cửa lều mở toang, mà Oanh Nương, người đáng lẽ phải ở nhà trông chừng, không biết đã chạy đi đâu rồi.
Triệu a nãi đi đường vòng qua sông trở về, ở bờ sông thấy Oanh Nương vén quần xuống sông, liền vội vàng đi tới túm lấy, đè giọng xuống mắng: "Đừng lên tiếng, đi theo ta.”
Oanh Nương bị hành động của bà dọa giật mình, hoàn hồn lại có chút sợ hãi rụt vai đi theo sau lưng bà, nhỏ giọng nhận lỗi: "Triệu a nãi, cháu không cố ý, cháu mải chơi nên quên mất mà đi xa.” Một mình nàng ta ngồi ở cửa thấy buồn chán, bèn đứng lên đá đá cỏ cây mà đi, đi mãi đi mãi thì đến bờ sông, nàng ta chỉ nghĩ bắt cá về ăn thêm, nhất thời quên mất cửa lều vẫn đang mở rộng.
Triệu a nãi lườm nàng ta một cái, thấy đã đi xa bờ sông, không ai nhìn thấy mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay túm tai Oanh Nương, vừa đi vừa mắng: "Ở thượng nguồn con sông mà cởi giày xuống nước, nếu có người khác nhìn thấy, có đánh c.h.ế.t cháu cũng không ai dám kêu oan cho cháu. Ngày đầu tiên đến đây người ta đã dặn đi dặn lại, thượng nguồn con sông là nơi người ta lấy nước nấu cơm, tai ngươi bị lông lừa nhét vào rồi à?"
"Cháu... cháu quên mất." Mặt Oanh Nương lập tức trắng bệch.
"Có chuyện gì vậy?" Mật Nương nghe thấy tiếng nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797057/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.