Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương 
Edit: FioMáu nhuộm nước mưa chảy xuống theo lưỡi kiếm của Quý Vô Ưu, tí tách, tí tách. 
Đêm mưa sấm chớp, gã mặc một bộ áo tơi đi vào trong ngôi làng vắng vẻ này, thân hình lẫn tối đen cùng nguồn gốc. 
Một ngôi nhà ở cửa thôn vẫn sáng đèn, hai vợ chồng như cãi nhau, rầu rĩ việc vặt lông gà vỏ tỏi trong sinh hoạt, tiếng động bị tiếng mưa ồn ào bao phủ. Bé con nhà bọn họ đang tựa vào cửa sổ, duỗi bàn tay vừa ngắn vừa mập ra hứng mưa dưới mái hiên chơi đùa. 
Quý Vô Ưu chậm rãi đến gần. 
Bóng đêm phủ khắp phía, mưa rào tuôn xối xả, bé con hai tuổi rưỡi cụp mắt, cha mẹ sau lưng cãi lộn không ngừng vì một chiếc xe bò. Em đã hơi buồn ngủ, nhưng không ai tắm rửa cho em, ôm em đi ngủ. Gió thổi vào mặt, ẩm thấp mặn chát lại có hương vị kỳ quái, đứa trẻ giơ tay lên không trung, mắt chớp vài hồi. Chân trời bỗng loé lên tia sét như con rắn bạc, rọi đất trời trắng xoá, nhưng em không sợ, ánh mắt của em đã bị thu hút bởi một người xách kiếm đi về phía mình.  
Người đó đội mũ rộng vành, mặc áo tơi. 
Đôi mắt trong veo của bé con nhìn gã chằm chằm không nhúc nhích. 
Quý Vô Ưu cũng đang đến gần đứa trẻ. 
Đi đến trước cửa sổ. 
Cách nhà gỗ không xa là ruộng lúa, phía cuối con đường nhỏ giữa ruộng lúa có một cái cây. 
Cơ thể Quý Vô Ưu vừa vặn che khuất ánh mắt của đứa trẻ. 
Đứa trẻ sửng sốt, hơi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cam-hoa-vai-chinh-that-bai/1149404/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.