Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioNgười thương… Thế là, cảm giác hoảng hốt hoang đường nhẹ nhàng rơi xuống đất, rất nhiều chuyện chẳng còn quan trọng, cảm động vui sướng lan tràn trong tim. Bùi Cảnh vòng tay ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu, đôi mắt rực rỡ động lòng người trong bóng đêm, nhẹ nhàng nói: “Sở Quân Dự, em thật sự rất thích chàng.”
Sở Quân Dự ôm chặt eo y, cười một tiếng: “Ta biết.”
Bùi Cảnh cũng cười, nước mắt trên mặt bị hong khô, y nghiêm túc nói: “Sau khi rời khỏi đây, chúng ta cùng nhau giết chết Thiên Đạo. Chàng lại theo em về Vân Tiêu được không?”
Sở Quân Dự trầm mặc nhìn y.
Bùi Cảnh nỗ lực thuyết phục hắn: “Sư tôn sư tổ vẫn ở đó, Vân Tiêu chưa suy tàn, tứ kiệt cũng chưa chết. Tất cả đều là những thứ chàng quen thuộc, bọn họ cũng là người chàng quen thuộc, sau đó, chàng trở lại bên cạnh bọn bằng thân phận người yêu của em, xem kiếp trước như một cơn ác mộng. Được không?”
Sở Quân Dự cười một tiếng, ánh mắt nặng nề, không biết đang cười cái gì.
Hắn cụp mắt, một tia sáng lạnh lướt qua tròng mắt đỏ ngòm.
Không được.
Không thể xem quá khứ như ác mộng, sư hữu thế giới này cũng không làm hắn hoài mong. Bởi vì những thứ thuộc về hắn, đã mai táng trong trận gió tuyết năm ấy, không còn dấu vết từ lâu.
Được không?
Không được. Hắn lạnh lùng trả lời câu hỏi này trong lòng.
Trên mặt lại tỉnh bơ, nhẹ nhàng buông Bùi Cảnh ra, trong ảo cảnh này, Sở Quân Dự cảm thấy mình dịu dàng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cam-hoa-vai-chinh-that-bai/1149399/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.