Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương 
Edit: FioBùi Cảnh ngẩng đầu, tầm mắt bắt đầu rõ ràng. 
Sương mù mênh mông, tuyết đầu mùa lờ mờ tan rã, hiện lên vẻ mặt như cười như không của người kia đang cúi mình xuống. 
Con ngươi đỏ ngầu hồi nãy của Sở Quân Dự hoá thành nắng sớm của Vân Tiêu, ba búi tóc đen như tuyết, không phải ảo ảnh, không phải hư không, là người chân thật đứng trước mặt y. 
Mắt Bùi Cảnh hoen mờ, há to miệng, lời nói lại nghẹn ứ trong cổ, không nói nên lời, trái tim cũng đang run rẩy — sư môn suy tàn thân hữu chết hết vừa nãy còn đang kiềm chế trong lòng, nảy sinh vô số đau đớn nhức nhối chằng chịt sâu thẳm trong tim. 
Ấy vậy mà, khoảnh khắc nhìn thấy hắn, đớn đau như hoá thành tro bụi. 
Sở Quân Dự trông thấy, mỉm cười, thản nhiên hỏi: “Thế nên giờ em còn cần ta dỗ dành không?” 
Bùi Cảnh nghiến răng, rầu rĩ não lòng, tiến lên một bước ôm chầm lấy hắn. 
Sở Quân Dự ngây người. 
Thiếu niên vùi đầu trong ngực hắn, hơi thở rất nhẹ, cả người đang run rẩy. 
Rõ ràng có thể nhận thấy cảm xúc Bùi Cảnh không đúng lắm, Sở Quân Dự nhíu mày, đặt tay lên lưng y. 
Bùi Cảnh thì thào: “Em xin lỗi.” 
Sở Quân Dự nhìn xuống, lẳng lặng nhìn y. 
Bùi Cảnh đau đớn sắp ngạt thở, run rẩy lên tiếng: “Em xin lỗi, em không biết đau đớn của người, em không biết quá khứ của người… Nếu biết sớm, em chắc chắn sẽ — ” 
Sở Quân Dự khẽ cười một tiếng, nghe thấy câu này, biết ngay phải ngắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cam-hoa-vai-chinh-that-bai/1149397/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.