Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioCược con đệ nhất Thiên Bảng trong vòng trăm năm.
Giọng nói của thiếu niên lẫn chút vui vẻ, mặt mày lại lạnh nhạt.
Vừa gặp dưới tán hoa đào, áo trắng như tuyết đầu đông.
Vân Tiêu Kiếm Tôn bị những lời ngông cuồng của hắn chọc tức, nhưng cũng không nói gì, ngón tay già nua nhặt lá trên bàn, muốn tiếp tục nghiêm mặt nghiêm túc dạy dỗ hai câu, nhưng khoé môi không đè ép nổi nụ cười cùng với kiêu ngạo.
Ông ho một tiếng, tức giận nói: “Vậy được, ta đặt cược. Nếu con thua, vậy cứ ngoan ngoãn ở lại Thiên Tiệm Phong rèn giũa tính tình cho ta! Con thắng, chuyện sau này của con ta sẽ không hỏi nữa, thậm chí còn tặng cho con thêm một thứ.”
Thiếu niên hứng thú: “Thật ạ?”
Vân Tiêu Kiếm Tôn hừ một tiếng: “Lời ta nói chẳng lẽ còn giả.”
Thiếu niên áo tuyết nghiêng đầu, tựa như nở nụ cười.
Tóc đen bị gió thổi sượt qua mắt, hoa đào hỗn loạn, ba phần ngông cuồng nhuộm đầy mắt hắn.
“Vậy cứ thế đi.”
Đệ tử thủ tịch được người người kính ngưỡng của Vân Tiêu, thiên tài vừa sinh ra đã chấn động giới Tu Chân.
Nhất cử nhất động, từng lời nói từng việc làm như mang theo vẻ sáng trong tráng lệ, như trăng vằng vặc trên bầu trời, không thể chạm tới.
Bùi Cảnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người kia, ánh mắt mờ mịt, một loại ngột ngạt đến bản thân cũng không rõ nghẹn ứ trong lòng.
Đây là y, là y của thời niên thiếu.
Nhưng thế giới này, là ký ức của Sở Quân Dự.
Vừa nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cam-hoa-vai-chinh-that-bai/1149391/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.