Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương 
Edit: FioBùi Cảnh ngẩn ngơ. Nghiêm túc cẩn thận, cố gắng nhìn ra tâm tình giỡn chơi dù chỉ một chút từ trên mặt Sở Quân Dự. 
Nhưng Sở Quân Dự cực kỳ lạnh nhạt, nụ cười trên khoé môi cũng như có như không, cứ nhìn y như vậy, ánh mắt sâu nặng, tâm tư khó lường. 
Bùi Cảnh thầm tuôn trào cảm giác kỳ dị — giống như, trước giờ y chưa từng đoán được Sở Quân Dự, nhưng Sở Quân Dự lại như thể hiểu rõ y cực kỳ. 
Y nghĩ, chuyện này không công bằng. 
Xuyên qua đám hạt châu như lệ máu vỡ vụn đầy đất. 
Bùi Cảnh đứng trước mặt hắn, đáy lòng bình tĩnh lạ kỳ, hỏi: “Ngươi thật sự muốn ta gọi ngươi là ca ca?” 
Sở Quân Dự cụp mắt nhìn y, không nói gì. 
Bùi Cảnh ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh như quân cờ, cười tươi rói, gọi: “Ca ca.” 
Giọng nói của thiếu niên mềm mại trong vắt. 
Một tiếng thân mật này vang lên, tựa như gió cuốn qua tuyết tùng trên đỉnh Thiên Tiệm Phong, khiến từng ngóc ngách nơi thế giới ngầm này mơ màng thay đổi sắc thái. 
Ca ca. 
Cũng làm Sở Quân Dự ngẩn người. 
Ba ngàn rèm châu như nước mắt ngưng tụ. Hắn nhìn y thật lâu, thật sâu, con ngươi đỏ ngòm thêm trầm lắng, đường nét u ám sắc bén bất chợt xuất hiện một loại hoảng loạn cùng với thống khổ hiếm thấy. 
Bùi Cảnh cũng không biết ý nghĩ của Sở Quân Dự, nhưng lúc bật ra tiếng ca ca này, y không hề cảm thấy có gì không đúng. Sở Quân Dự vốn lớn hơn y, gọi tiền bối quá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cam-hoa-vai-chinh-that-bai/1149383/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.