Chương trước
Chương sau
Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioLúc dàn xếp xong tất cả rồi vội vàng chạy đến, thứ Trần Hư trông thấy là Bùi Cảnh đang cầm kiếm Lăng Trần thay da đổi thịt, ngẩn người trong điện.
Trần Hư nhướng mày, nhưng nhớ tới hành động vừa rồi, cậu lại ói ra một bãi máu trong lòng, cậu giận cực kỳ, nhưng không hề nói. Bây giờ nhìn dáng vẻ ảm đạm mông lung này của y, thậm chí còn không kìm được mà quan tâm hỏi han: “Huynh không sao chứ?”
Bùi Cảnh rốt cuộc tỉnh táo lại từ cơn khiếp sợ hồi lâu, nhớ kỹ hai chữ Vô Hận.
Cất kiếm vào vỏ, y ngẩng đầu, vào vấn đề chính với Trần Hư: “Quý Vô Ưu đâu?”
Tới lúc này Trần Hư mới nhớ tới Quý Vô Ưu bị bọn họ bỏ quên trên võ đài, nhíu mày: “Hẳn là hắn tự về Thượng Dương Phong rồi.”
Bùi Cảnh: “Đi, đến Thượng Dương Phong.”
Trần Hư suýt nữa nổi trận lôi đình, theo sau y, lải nhải không dứt: “Mớ chuyện liên tiếp hôm nay đã đủ nhiều rồi! Huynh còn muốn làm gì? Chê các trưởng lão chưa đủ nhọc lòng vì huynh à. Huynh đúng là giỏi thật đấy, đệ tử thủ tịch, Chưởng môn đời kế tiếp, thổ lộ với một người đàn ông xa lạ ngay trước mắt thiên hạ. Huynh huynh huynh, huynh không thể đổi chỗ khác à!”
Bùi Cảnh nhớ tới nụ hôn kia, bây giờ vẫn hơi chột dạ. Chẳng qua y chỉ sợ sư tôn sư tổ, vẫn cứ nhẹ nhàng hờ hững đáp lại trước sự chất vấn của Trần Hư: “Các trưởng lão nhọc lòng vì ta gì chứ, ta tìm Chưởng môn phu nhân ưu tú như vậy cho bọn họ, bọn họ nên biết ơn mới phải.”
Trần Hư khinh thường: “Biết ơn cái đếch, phu nhân kia của huynh vừa nhìn đã thấy là thần giết chóc.”
Bùi Cảnh: “Nhưng hắn đối xử với ta cực kỳ tốt.”
Trần Hư hộc máu: “…”
Cáo từ!
Bùi Cảnh kéo cậu lại, dù sao chuyện cần nhờ đến Trần Hư ra tay xử lý hôm nay có rất nhiều, thế là hiếm khi nào nhẹ giọng hoà nhã: “Đệ có nhớ ta nói với đệ rằng lần đầu tiên ta cảm nhận được mùi vị được người khác bảo vệ được người khác hứa hẹn ở Nghênh Huy Phong lần đó không?”
Trần Hư khựng lại, quay đầu, cổ như bị kẹt cứng: “Là hắn?!”
Bùi Cảnh gật đầu, đôi mắt sáng rực dịu dàng: “Đúng thế. Chàng đã cứu ta rất nhiều lần, đối xử với ta cực kỳ tốt, thậm chí còn giúp ta phá Nguyên Anh.”
Trần Hư không biết là cảm xúc gì, giống như mẹ già có con gái xuất giá, chua xót: “Ơn cứu mạng không thể trả lại, cho nên huynh lấy thân ra báo đáp luôn?”
Bùi Cảnh nở nụ cười: “Cũng không phải, chắc là ta thích chàng thật đó. Sư tôn bảo ta trở về nguyên trạng, giờ ta đã biết, đời này chẳng thể trở về cái nguyên trạng ấy. Nhưng nếu phải sinh tâm ma, vậy tâm ma cả đời này của ta, cũng chỉ có thể là Sở Quân Dự.”
Trần Hư hoài nghi lỗ tai mình hỏng rồi: “Sở Quân Dự?”
Khi đó mưa quá lớn, cậu đã bị màn tỏ tình của Bùi Cảnh chấn động đến váng đầu, cũng không nghe rõ những lời sau đó của y, bây giờ tỉnh táo lại, đổ một thân mồ hôi lạnh. Sở Quân Dự?
Bùi Cảnh nhìn về phía trước, tâm trạng cực kỳ tốt: “Đúng rồi.”
Trần Hư: “…”
Nhìn Bùi Ngự Chi, cái kẻ đã từng một bụng ý xấu với nụ cười lúc nào cũng thiếu đòn lại ngạo mạn, giờ mang vẻ có người trong lòng, Trần Hư chỉ có hận. Hận cái tên Sở Quân Dự t*ng trùng lên não, uổng cho cậu trước kia còn nói đỡ muốn cho hắn vào nội phong, kết quả người ta đúng là bụng dạ khó lường, chỉ mới ở một năm đã câu mất trái tim Chưởng môn của bọn họ. Lại càng bực Bùi Cảnh — đi ngoại phong tỉnh ngộ trở về nguyên trạng chứ đâu phải để huynh đi nói chuyện yêu đương với tên đàn ông ất ơ nào đó?!
Bùi Cảnh thổn thức: “Ban đầu ta hỏi trở về nguyên trạng thế nào trong Thiên Các, đa số là đàm tiếu bỡn cợt, bảo ta đi trải nghiệm tình yêu. Không ngờ đánh bậy đánh bạ, thế mà là thật.”
Trần Hư đã chết lặng, không muốn nghe bất cứ vấn đề gì về phương diện tình cảm của Bùi Ngự Chi: “Trước hết huynh cứ nghĩ cách phải nói rõ với sư tổ đi.”
Bùi Cảnh nghĩ đến chuyện này cũng phát rầu.
Trước giờ y đều coi trời bằng vung làm theo ý mình, làm ra chuyện này tuỳ ý vui vẻ bản thân.
Nhưng trong đầu vị sư tôn nóng nảy đầy quy củ kia thì chưa chắc.
Lại nghĩ đến vị sư tổ cười tủm tỉm nhìn không thấu, Bùi Cảnh lập tức đau đầu.
Sau khi Kết Anh đến viện Kinh Thiên, chỉ sợ y phải chuẩn bị thật tốt.
Không khỏi tiếp tục thở than: “Thích người ta thôi mà sao khó quá.”
Trần Hư: “Hừ, thân phận của huynh còn sờ sờ ra đó. Vị trí Chưởng môn phu nhân, huynh cho rằng là đồ chơi đấy à?”
Bùi Cảnh rắp tâm chọc tức cậu, thế là mỉm cười, quay đầu lại: “Nhưng vì chàng, có giải thích nhiều thêm nữa thì cũng vui vẻ.”
Trần Hư tức điên người, lại đánh không lại Bùi Ngự Chi, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi phẩy tay áo bỏ đi.
Cậu không chịu nổi! Để đôi cẩu nam nam này cút đi!
Bùi Cảnh ở sau lưng cười lăn lộn.
Y vừa vào Thượng Dương Phong chưa được bao lâu, tất cả Phong của của nội phong lẫn ngoại phong đều nghe tiếng chạy tới hết.
Trong chủ điện chật kín người đứng. Từng đôi mắt cố chấp mà kiên định nhìn y, gần như ngăn cản đường đi của Bùi Cảnh.
Nụ cười của Bùi Cảnh cứng đờ trên mặt: “Chư vị trưởng lão có chuyện gì không?”
Các phong chủ giờ đều bỏ qua hết những chuyện phá phách mà y làm trước kia, một lòng chỉ nhớ đến vấn đề tình cảm của vị Chưởng môn tương lai này.
“Chưởng môn, chúng ta chỉ có một chuyện muốn hỏi, liên quan đến Chưởng môn phu nhân. Thời gian hắn xuất hiện không rõ ràng, chỉ sợ không phải người tốt lành.”
Lập tức có người thẳng thắn ngăn chặn.
“Chưởng môn! Người đàn ông đó cực kỳ nguy hiểm, tuyệt đối không phải người tốt xứng để gửi gắm cả đời!”
“Chưởng môn! Tuổi huynh còn trẻ, chớ để người ta lừa! Bị ma xui quỷ khiến!”
“Dù huynh thích đàn ông thì chúng ta cũng không có ý kiến! Nhưng không thể là hắn được! Không biết lai lịch, thần bí tà ác, vị trí Chưởng môn phu nhân liên quan đến an nguy của đệ tử một trăm lẻ tám phong Vân Tiêu chúng ta, xin huynh nghĩ lại!”
Cũng có người tự xưng là trưởng bối, chơi bài tình cảm.
“Ngự Chi, mặc dù ngươi làm một đống chuyện xấu khi còn nhỏ, chọc phải một mớ phiền phức, nhưng đó đều có thể chuyện lớn hoá nhỏ chuyện nhỏ hoá không, không là vấn đề. Chỉ có duy nhất việc này, tốt nhất là ngươi nhanh chóng cắt đứt phần tâm tư này, đừng tuỳ hứng.”
“Đúng, Ngự Chi, ngươi là đệ tử thủ tịch của Vân Tiêu chúng ta, tiền đồ rộng mở, sao phải đòi sống đòi chết vì một người đàn ông.”
Bọn họ đường đường là trưởng lão Kim Đan, chủ cả một phong, bình thường đủ loại tính cách khác nhau, nhưng giờ khắc này lại lập thành một mặt trận thống nhất đến lạ. Trên mặt gần như đều là ý tứ “Ta không đồng ý cuộc hôn nhân này”.
Bùi Cảnh đỡ trán, đúng là hết cách.
Trần Hư hừ một tiếng, khuôn mặt lạnh lùng, âm thầm cười lạnh, vui mừng nhìn thấy thành quả.
Bùi Cảnh ăn mềm không ăn cứng từ nhỏ, chưa nhắc đến các trưởng lão nội phong đều nhìn y lớn lên, chỉ riêng vẻ lo nghĩ nát ruột này của bọn họ, y cũng không nỡ thốt ra lời nào nặng nề. Chỉ có thể trấn an trước: “Chư vị trưởng lão khỏi phải lo lắng, việc riêng của ta, ta sẽ xử lý thoả đáng.”
Các trưởng lão có điên mới tin y.
“Chúng ta…”
Bùi Cảnh thấy bọn họ còn muốn mở miệng, đôi mắt sắc bén nhìn thấy Kỳ Đan trưởng lão Phong chủ Thượng Dương Phong bên ngoài đám người, lập tức chớp mắt, khoé miệng nở nụ cười chậm rãi: “Trước tiên đừng nói chuyện này nữa, lần này cũng đủ người, để ta tuyên bố một việc.”
Các trưởng lão lao tâm quá độ, há mồm không nói nên nào.
Y tiến lên một bước, nói với Kỳ Đan trưởng lão: “Ngươi gọi Quý Vô Ưu đến đây.”
Kỳ Đan trưởng lão đã biết chân tướng từ lâu, thở dài, rồi gật đầu.
Hơn một trăm vị trưởng lão mơ hồ có dự cảm không tốt.
Lúc nhận được mệnh lệnh, Quý Vô Ưu luống cuống tay chân giấu mặt nạ xuống dưới gối. Sau đó lại cuống quýt chạy đến chủ điện, gã đã ở chủ điện Thượng Dương Phong thật lâu, nhưng vẫn vừa e ngại vừa lạ lẫm.
Sau cơn mưa trời lại sáng, sương mù nhạt nhoà, lượn lờ trên đỉnh núi. Một dãy núi xanh rì lộ ra ngoài mây mù trắng, sạch sẽ mà tươi mát.
Quý Vô Ưu thở ra một hơi thật dài, siết chặt nắm đấm, nghĩ răng, sẽ không còn chuyện nào hỏng bét hơn nữa.
Gã vừa vào chủ điện, suýt nữa muốn quỳ xuống.
Người chiếm hết chủ điện.
Trưởng lão của một trăm lẻ tám phong Vân Tiêu đứng thành hàng hai bên, mão cao váy dài, áo bào nhẹ nhàng. Uy áp của Kim Đan kỳ truyền đến, trang nghiêm lại nặng nề. Ở đây, hoặc già hoặc trẻ, hoặc nam hoặc nữ, trên người đều là hơi thở xa xôi cao sâu khó dò.
Vẻ mặt mỗi người khác nhau, nhưng trong mắt đều là dò xét lạnh lẽo.
Trùng điệp nhìn sang, gần như cạo sạch lớp da của gã.
Quý Vô Ưu không nhịn được, ngay lập tức, quỳ xuống trong đại điện.
Gã cúi đầu, cắn môi.
Các Phong chủ của nội phong không nói gì, nhưng lạnh lẽo trong mắt càng sâu hơn.
Bùi Cảnh biết, các Phong chủ muốn ra uy với Quý Vô Ưu.
Không ai coi trọng một tên đệ tử như gã, nhưng giữ gã ở Thiên Tiệm Phong lại là cách làm sáng suốt nhất hiện giờ.
Quý Vô Ưu cảm thấy mình không hợp với nơi này.
Vừa xấu hổ vừa khó xử, vừa nhục nhã vừa căm hận.
Hận sự nhu nhược yếu ớt cùng với vô dụng không tài cán của bản thân mình.
Đột nhiên, một giọng nói lạnh giá mà quen thuộc truyền đến từ trên chủ toạ xa xa.
“Quý Vô Ưu.”
Quý Vô Ưu ngẩng đầu.
Ngăn cách hơn trăm trưởng lão của Vân Tiêu, chủ điện của Thượng Dương Phong. Người kia áo bào lộng lẫy, lúc nghiêm túc thận trọng, xa xôi như trăng treo giữa trời.
Dung nhan dưới mão ngọc tinh xảo mà tuấn tú, giọng nói trong trẻo lại lạnh lẽo như ngọc nát ở Côn Luân.
“Giờ này ngày này, Phong chủ một trăm lẻ tám phong của Vân Tiêu làm chứng.”
“Ta muốn thu ngươi làm đồ đệ, ngươi sẵn lòng không?”

Về chuyện Quý Vô Ưu, Bùi Cảnh đang chờ đợi một thời cơ.
Trần Hư rất hồ nghi cái này, sự nghi ngờ này thậm chí còn vượt xa cảm giác bực bội phiền não về gút mắc tình cảm quái đản kia của Bùi Ngự Chi.
“Huynh thích Sở Quân Dự, mà Sở Quân Dự chỉ hận không thể giết chết Quý Vô Ưu, giờ huynh còn khăng khăng thu hắn làm đồ là có ý gì.”
Áo bào của Bùi Cảnh lướt qua thềm trắng của Thiên Tiệm Phong, ngón tay thon dài bẻ gẫy nhánh cây dính nước, giọng điệu hờ hững: “Không có ý gì, cũng không mâu thuẫn. Bây giờ Quý Vô Ưu không chết được, vậy không bằng cứ để hắn ở lại Thiên Tiệm Phong. Nơi quạnh quẽ tịch liêu này có thể thay đổi tâm tính của hắn tốt nhất, còn nếu không thể, Thiên Tiệm Phong, sao lại không phải một cái lồng giam chứ.”
Trần Hư nhíu mày, không nói gì, lại nghĩ đến sau này cậu còn phải trông nom gã ở Thiên Tiệm Phong.
Vài ngày nữa Phượng Căng sẽ mang Thanh Nghênh về núi Phượng Tê.
Thần hồn của Thanh Nghênh bị thương rất nặng, có thể phải vào lại luân hồi, tái sinh một lần nữa. Chẳng qua với nàng mà nói, đây là kết cục tốt nhất.
Trước khi đi, Trần Hư còn cười tủm tỉm bỏ lại một câu: “Ca ca cái gì, quả nhiên vẫn là kim ốc tàng kiều.”
Bùi Cảnh: “Cút mau.”
Sau khi xử lý xong tất cả mọi chuyện, Bùi Cảnh trở lại chủ điện Thiên Tiệm, nhìn thư truyền về từ chùa Thích Già và Quỷ vực. Ngộ Sinh và Tịch Vô Đoan hình như cũng bắt đầu bế quan, không điều tra sâu hơn về chuyện Thiên Diện Nữ.
Bùi Cảnh hơi chau mày. Nhớ tới tiên tổ, Tam Sơn hải ngoại bị máu tanh tàn sát, Cửu Thiên Phật Đà vỡ vụn đài sen.
Tam Sơn hải ngoại, Bồng Lai, Doanh Châu, Phương Trượng…
Y cụp mắt, khẽ nói: “Có lẽ, đến viện Kinh Thiên mới có thể hiểu rõ tất cả.”
Dựa theo lời dặn của Sở Quân Dự, Bùi Cảnh mời tất cả mọi người ở Trường Cực Phong ra ngoài.
Một mình đứng trước động phủ bế quan một lần nữa.
Hoa đào vẫn như cũ, hoàng oanh buồn ngủ trên đầu cành.
Bùi Cảnh nhoẻn miệng, chọc vào cái thân mềm mại của nó: “Còn không đi ra, chờ ta bế quan xong, mi muốn ra ngoài cũng ra không nổi nữa đâu.”
Hoàng oanh đang ngủ say, dịch người một chút, phớt lờ y.
Bùi Cảnh bật cười.
Y nhỏ máu trước động phủ, vẻ mặt nghiêm trọng.
Bắt đầu bế quan lần thứ hai.
Đột phá Nguyên Anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.