Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương 
Edit: Bun | Beta: FioKhi không có đệ tử mới thì Nghênh Huy Phong rất quạnh quẽ, lác đác vài người cũng là tu sĩ đưa thư hoặc là tu sĩ hái thảo dược. Là ngọn núi gần cửa núi nhất, nơi này đẹp nhất vào sớm tinh mơ, ánh vàng mênh mông chiếu rọi đỉnh núi, làm bừng sáng vạn vật, cây cỏ sinh sôi. 
Hai nữ tu trước chủ điện đang cười nói thì bỗng phát hiện một luồng lực lượng mênh mông sâu sắc. Bọn họ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy hai người từ trên trời hạ xuống. 
Một người mặc áo gấm choàng xanh, khuôn mặt hiền lành. Một người áo trắng như tuyết, lạnh lẽo như sương. Kiếm ý xa xôi lạnh nhạt trên thân người phía sau ẩn dật ngược dòng ánh sáng, bốn phương trời đất đều ảm đạm phai mờ. Đệ tử ngoại phong ít có cơ hội vào nội phong, huống hồ là Thiên Tiệm Phong, nhưng với trang phục và khí chất như vậy, hai nữ tu vẫn đoán được thân phận của bọn họ. Mắt hạnh trừng lớn, vừa hoảng vừa sợ. 
Bùi Cảnh cất kiếm, cúi đầu hỏi: “Phong chủ có ở đây không?” 
Một nữ tu lập tức nhìn thẳng, ngón tay túm chặt quần áo, kiềm chế vui sướng trào dâng trong lòng, nở nụ cười thoải mái nhã nhặn: “Thưa sư huynh, có ở đây ạ.” 
Bùi Cảnh gật đầu, đi về phía trước với Trần Hư. 
Tiên tôn áo trắng phất tay áo bước qua, không nhiễm bụi trần trong gang tấc. 
Hai nữ tu ở lại trước cửa điện, bốn mắt nhìn nhau, sau đó kinh ngạc hô lên một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc vui 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cam-hoa-vai-chinh-that-bai/1149351/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.