Chương trước
Chương sau
Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: FioGiọng nói của y rất nhỏ, nhưng Sở Quân Dự vẫn nghe được, mặt không biến sắc bình tĩnh trả lời: “Ta cũng không có đứa con ngu ngốc như ngươi.”
Bùi Cảnh cười mắng: “Cút đi.”
Y được Sở Quân Dự đỡ ra khỏi Thập Tứ Châu của Vân Trung.
Vừa xuống khỏi thang, cung điện sau lưng tức khắc tan thành tro bụi, địa chấn cực mạnh làm chấn động cả vùng đất. Bùi Cảnh quay đầu nhìn, cung điện Chưởng môn sừng sững chốc lát sụp xuống hoá thành bột phấn giữa sương máu hoà quyện với ánh trăng. Tro tàn lả tả rơi xuống, mơ màng trắng xám, như tuyết trải khắp trời.
Bùi Cảnh sững sờ một chút rồi nhếch miệng cười, liên tục quay đầu: “Thú vị thật.”
Y kéo ống tay áo của Sở Quân Dự, nói: “Mau mau mau, ngươi quay lại nhìn xem.”
Sở Quân Dự dừng bước, quay lại nhìn theo lời y, đập vào mắt là bụi bặm trắng xoá rợp đầy trời.
Y hệt năm đó.
Trường kiếm giết cả thiên hạ.
Ngộ Sinh ở ngoài cửa núi đã đợi y thật lâu, nhìn thấy Bùi Cảnh và Sở Quân Dự bước ra thì nghi hoặc hỏi: “Sao hai người lại đi ra cùng nhau?”
Bùi Cảnh không muốn nhớ lại chút nào: “Xuống núi rồi nói sau.”
Trở lại thôn Trạng Nguyên, trước tiên Bùi Cảnh dành một đêm để điều hoà, chữa trị hết thức hải và đan điền bị thương. Sau mấy bận tiểu chu thiên(1),y nặng nhọc thở ra một hơi. Lúc mở mắt, nghiêng đầu nhìn kiếm Lăng Trần đặt bên mình, đôi mắt Bùi Cảnh ánh lên chút hoang mang. Từ lúc xuống khỏi Vô Vọng Phong y đã có rất nhiều câu hỏi, chỉ là người kia sẽ không trả lời, cho nên y chỉ có thể tự mình phỏng đoán.
(1) phép luyện công vận khí của Thiền và Yoga được các sư tăng Phật giáo luyện tập thường xuyên trên con đường tu đạo. Xem thêm ở đây
Đường hầm mà y không dám thả thần thức ra, Sở Quân Dự lại có thể suôn sẻ không mắc trở ngại. Một số những chuyện riêng tư liên quan đến chính mình, Sở Quân Dự như nắm rõ trong lòng bàn tay.
Bùi Cảnh vuốt ve kiếm Lăng Trần, thì thào: “… Rốt cuộc ngươi là ai? Đến Vân Tiêu có mục đích gì?”
Giữ một người khó lường không rõ xuất xứ ở lại Vân Tiêu khó tránh khỏi uy hiếp với những đệ tử khác. Nếu như không phải một năm này ở chung, có những hiểu rõ nhất định với Sở Quân Dự, y thân là Chưởng môn lâm thời, bây giờ sẽ lập tức gặng hỏi chân tướng.
Nói hắn đến trả thù, vậy cũng chưa thấy hắn đặt người ngoài vào mắt.
Bảo hắn đến tu hành học tập lại càng không có khả năng, soi kỹ biểu hiện một năm qua Sở Quân Dự, phần lớn thời gian hắn đều một thân một mình, bình thường cũng cách xa người khác cả ngàn dặm, người duy nhất tiếp xúc nhiều hơn là bản thân mình. Thay vì nói là mình cố gắng hết sức tiếp cận hắn, đúng hơn là Sở Quân Dự dường như đã đối với mình rất đặc biệt ngay từ lúc ban đầu.
Biểu cảm của Bùi Cảnh có vài phần quái lạ.
Đối với thôn Trạng Nguyên nói, đêm cầu phúc ba năm một lần là việc lớn. Việc phải chuẩn bị rất nhiều, gà vịt dê bò, trái cây kẹo mừng, mấy hộ gia đình liên tục đốt pháo, đèn lồng đỏ chót cũng treo lên thật cao. Bùi Cảnh nhìn cảnh tượng này còn tưởng rằng bọn họ đang mừng năm mới. Đêm trước ngày cầu nguyện, các quán trà trước cửa thôn Trạng Nguyên luôn đông nghịt người đến dò la tình huống của con cái các nhà đến tuổi. Bùi Cảnh dẫn A Như ngồi xuống thành một bàn cùng với những người khác. A Như lặng im không nói lời nào, rất ngoan ngoãn ăn mứt hoa quả Bùi Cảnh đưa cho.
Ngu Thanh Liên nhìn chằm chằm cô gái nhỏ thật lâu, nhíu mày, nói: “Con mắt lúc đầu của em ấy hẳn là trông rất đẹp.”
Bùi Cảnh cũng không bận tâm đến sự có mặt của A Như, đáp: “Em ấy bị ma khí quấy nhiễu thân thể nên mới dẫn đến con mắt xảy ra vấn đề, bây giờ ta đang nghĩ biện pháp rút hết ma khí ra giúp em ấy.”
Ngu Thanh Liên gật đầu, cũng không lắm lời nói chuyện linh tinh: “Chúng ta nghĩ biện pháp trà trộn vào trong đêm cầu phúc của cái thôn này đi.”
Bùi Cảnh: “Đâu cần nghĩ biện pháp, đều đeo mặt nạ cả, ai biết muội là ai. Ta thấy việc cấp bách của chúng ta là phải suy nghĩ kỹ, sau khi bắt được yêu ma trong đêm cầu phúc thì nên xử nó kiểu gì.”
Ngu Thanh Liên: “Giết chứ sao.”
Bùi Cảnh nói: “Chưa bàn đến quái vật kia khó đối phó hay không, chỉ mỗi việc cả đám thôn dân ở đây mà rồ lên thì muội chịu lấy ha.”
Ngu Thanh Liên nghiêng đầu liếc mắt nhìn về phía xa, ai nấy đều đang mặt đỏ tai hồng vui mừng hớn hở trò chuyện.
Nàng kịp thời từ bỏ ý định, nói: “Dẫn yêu quái ra ngoài, hoặc là đánh ngất xỉu bọn họ trước.”
Bùi Cảnh: “Có thể, việc này muội làm nhé.”
Bọn họ đang trò chuyện thì bác gái dẫn Bùi Cảnh đến miếu Trạng Nguyên đột nhiên mặt mày hớn hở lại gần: “Chu choa, các cô cậu đều ở đây cả à?” Thị vẫn xách giỏ trong tay, phía trên phủ một lớp vải đỏ, đoán chừng là người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái nên đối với những người ngoài như bọn họ cũng rất nhiệt tình. Thị lấy mấy quả trứng gà nhuộm đỏ ra khỏi giỏ, nhét vào tay mỗi người một quả: “Các cô cậu cũng đừng coi mình như ngoài ngoài, đây là trứng tôi mới hấp sáng nay xong, còn tươi ngon lắm đấy.”
Bùi Cảnh nhận lấy, mỉm cười: “Tâm trạng của bác tốt thật nhỉ.”
Bác gái cười híp mắt: “Cũng được, ngày mai cháu trai của tôi cũng muốn tham gia cầu phúc, tôi vừa mới tính mấy quẻ ở bên kia, đều là quẻ tốt cả.”
“Quẻ tốt hết cũng phải thôi, nhìn tướng mạo này của bác, cháu trai nhà bác hẳn cũng có phúc lắm.”
Chẳng qua có phúc thì mới không bị chọn làm ma chết yểu.
Bác gái thấy bọn họ chỉ có năm người, vẫn còn chỗ trống, liền ngồi xuống sát bên cạnh A Như, vừa cười vừa nói: “A Như thế mà cũng chịu đi theo người ngoài ra ngoài à, xem ra đứa nhỏ này rất thích các cô cậu.” Thị lại càng có ấn tượng tốt đẹp nhiều hơn nữa với mấy đứa nhóc này, xinh đẹp lại còn tốt tính, thế là không nhịn được bồi thêm vài câu: “Chuyện cầu phúc cũng không phải là người ngoài không thể tham dự đâu, nếu các cô cậu muốn nhìn thì lén lút lẻn vào cũng được.”
Năm người, Sở Quân Dự vẫn như thần long thấy đầu không thấy đuôi, A Như ngoan ngoãn ăn đồ ăn, Ngộ Sinh không tuỳ tiện tán dóc, Quý Vô Ưu vẫn chìm trong sợ hãi cực độ, thế là chỉ còn Bùi Cảnh và Ngu Thanh Liên hàn huyên với bác gái.
Bùi Cảnh nghe bác gái quanh co lòng vòng nói khoác cháu trai của mình thông minh cỡ nào, đột nhiên cảm thấy hứng thú, chỉ vào mình: “Bác gái, bác thấy ta thế nào?”
Lời nói của bác gái bị cắt ngang, không hiểu ra sao: “Cái gì thế nào?”
Bùi Cảnh toét miệng cười lộ hai hàm răng trắng: “Ta ấy, bác thấy ta có phước được Văn Khúc Tinh chọn trúng không?”
Ngu Thanh Liên run rẩy khoé miệng. Bác gái bị y chọc cười, cười cả buổi xong thì lắc đầu: “Mặc dù tôi không dám nói có thể đoán được ý của thần, nhưng đã xem nhiều năm như vậy cũng phải biết được một vài quy luật. Trông công tử cậu đúng là thông minh thật, nhưng mà sẽ không được chọn đâu.”
Ngu Thanh Liên hả hê: “Ta khuyên huynh vẫn phải tự biết vị trí của mình ở đâu đi thôi.”
Bùi Cảnh không để ý đến nàng, cười hỏi: “Bác gái, bác đừng lừa ta mà, từ nhỏ ta đã được người ta khen là giỏi giang hơn người như Văn Khúc Tinh hạ phàm đó, vì sao lại không được?”
Bác gái tiếp tục lắc đầu: “Không được là không được.”
Bùi Cảnh nói: “Vậy thế này đi, bác nói cho ta biết người mà Văn Khúc Tinh phải như thế nào, để cho ta mở mang một chút.” Y chỉ tay khắp chung quanh, hỏi: “Tất cả mọi người đang ngồi ở đây trong chúng ta có người nào có khả năng được Văn Khúc chọn trúng không?”
Ngu Thanh Liên nói: “Huynh hà cớ gì phải tự rước lấy nhục.”
Ngộ Sinh cười đáp: “Không cần phải tính cả ta vào đâu.”
Nhưng bác gái vẫn tỉ mỉ đánh giá mỗi người một lần, cuối cùng ánh mắt rơi xuống Quý Vô Ưu từ đầu đến cuối vẫn đang cúi đầu. Tay thị chỉ vào nó, vui vẻ ra mặt: “Trong các người hả, tôi thấy mỗi thằng nhóc này có triển vọng nhất.”
Quý Vô Ưu bị nhắc đến bỗng nhiên ngẩng đầu.
Trong đôi mắt trừng lớn của nhóc mập mạp tràn ngập kinh ngạc.
Ánh mắt của ba người đều rơi xuống gương mặt có chút ngu đần đờ đẫn của nó.
Quý Vô Ưu đang hồn nhiên ngơ ngác lại bởi vì tầm mắt của mọi người mà bất an gãi đầu: “… Cháu, cháu ạ?”
Bác gái bật cười: “Ôi đáng yêu quá, chính là cậu đó.”
Bùi Cảnh thoáng giật mình rồi chậm chạp nhoẻn miệng cười: “Thật đúng là, hơi bất ngờ đấy.”
Ngu Thanh Liên cũng hơi giật mình, đúng là ngoài dự đoán.
Bác gái bảo: “Các cô cậu đều đến miếu Trạng Nguyên gặp Văn Khúc Tinh đi. Xem ra đều là con cháu của nhà giàu sang, không phải chịu khổ, nhưng nhóc mập này thì khác, cậu ta hả, nhiều tâm sự lắm, hơn nữa nhìn bộ dáng đúng là người đàng hoàng có tuệ căn.”
Ba người: “…” Bàn về tuệ căn, bọn họ đường đường là ngũ kiệt thiên hạ, thế mà thua bởi một người thành thật như thế.
Quý Vô Ưu cuống quýt xua tay: “Không có không có, bác, bác đừng khen cháu.”
Bác gái cười nói: “Tôi nói thật mà, sao mà cậu lại tội nghiệp vậy chứ.”
Tội nghiệp…
Đám người đi trước, Bùi Cảnh và Ngu Thanh Liên đi sau cùng, cùng nhau thương lượng kế sách. Dù sao bám theo “Thất Sát ca” đến đây mới là dự tính ban đầu của hai người bọn họ.
Ngu Thanh Liên nói: “Huynh lấy được tin tức gì ở Vô Vọng Phong?”
Bùi Cảnh đáp: “Ta không tìm được gì ở đó cả, nhưng mà Sở Quân Dự nói cho ta biết rất nhiều.”
Y cúi đầu nhìn mảnh đất dưới chân, nói: “Thật ra trên mảnh đất này vốn dĩ cũng có một ngôi làng, không có miếu Trạng Nguyên cũng không có Văn Khúc Tinh phù hộ nhưng vẫn là nơi địa linh nhân kiệt sinh ra rất nhiều quan lại. Sau đó, khoảng chừng năm trăm năm trước, một trận địa chấn, một trận núi lở, vùi chôn cả làng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.