Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương 
Edit: FioPho tượng đó nếu nhìn lâu đều khiến người cảm thấy có vẻ ốm yếu. 
Mặt mày tiều tuỵ, biểu cảm tẻ nhạt, một bộ đoản mệnh. 
Bùi Cảnh nói thẳng: “Văn Khúc Tinh này nhìn như thư sinh ốm yếu ấy.” 
Thuận theo bọn họ, ánh mắt của bác gái cũng rơi xuống trên tượng thần, ánh mắt kính sợ si mê, nói: “Người đọc sách không cần vất vả như chúng ta đâu mà, thân thể yếu ớt chút cũng không sao cả.” 
Bùi Cảnh chỉ cười: “Đây không phải là vấn đề thân thể có yếu ớt hay không.” Là ta trông hắn đoản mệnh như phải chết yểu. 
Đương nhiên câu tiếp theo không thể nói ra được, nếu không sẽ bị đánh. 
Trong miếu Trạng Nguyên lại nhang khói không ngừng, gà vịt cá được bày biện chỉnh tề ngay ngắn, quan sát xong thì Ngu Thanh Liên ở lại trước, Bùi Cảnh đi với bác gái kia. 
Y cúi đầu, nhìn bàn tay thô ráp đầy vết chai của bác gái, đi trên đường núi, hỏi: “Cháu nghe người bên ngoài nói quan to tiến sĩ của mọi người thi xong đều trở về, sao cháu không thấy ai cả vậy?” 
Bác gái xách giỏ theo, nghe vậy thì phì cười: “Bọn họ á, đều trước khi lâm chung mới về, làm sao cậu thấy được.” 
Bùi Cảnh cảm thấy hứng thú: “Trước khi lâm chung mới về?” 
Bác gái nói: “Đúng vậy, trước lúc chết mới về, có con cháu gì thì gửi hết trai gái nhỏ tuổi cho họ hàng thân thích nuôi. Đây đều là quy củ truyền miệng không biết từ bao giờ trong thôn, lúc tôi gả tới, bác(1) Ba nhà tôi là tiến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cam-hoa-vai-chinh-that-bai/1149323/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.