Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương 
Edit: FioNgày thứ hai, ở kho sách, vẫn là vị trí cũ. 
Quý Vô Ưu vừa bước vào đã được cả đống người khẩn thiết hoan nghênh. 
Người nào người nấy cười tươi như hoa. 
“Quý huynh, chào buổi sáng.” 
“Sao giờ huynh mới tới, đợi huynh lâu lắm rồi đấy!” 
“Hôm nay chúng ta lãnh một nhiệm vụ ở toà nhận việc, đang muốn rủ huynh, đi nào đi nào.” 
Đêm qua Quý Vô Ưu ngủ không ngon, dưới mắt thâm quầng, cả người đều ngơ ngơ ngác ngác, bỗng nhiên bị bọn chúng nhào tới lại ngỡ ngàng tưởng mình còn trong mộng, tự véo mình một cái thật mạnh, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ phát hiện hoá ra chẳng phải nằm mơ. 
“Huynh, các huynh…” 
Đêm qua bọn chúng bị chó doạ bay hết hồn vía, bây giờ thấy Quý Vô Ưu đương nhiên thực sự coi nó như tổ tông, bước lên kề vai sát cánh, bộ dáng anh em tình nghĩa, đẩy nó ra phía ngoài cửa: “Đói bụng không, đói rồi thì chúng ta đi lót bụng trước.” 
Lần đầu tiên Quý Vô Ưu được người khác coi như bạn bè mà chiêu đãi nhiệt tình như vậy, trì độn cười bẽn lẽn. 
Mắt nó lấp lánh ánh sáng, gật đầu thật mạnh: “Được!” 
Hứa Kính ôm sách đi ngang qua, thấy vậy thì trợn mắt há mồm, suýt nữa va phải tường. 
Vừa đúng lúc Bùi Cảnh bước vào. 
Hứa Kính chỉ vào cả đám người vừa đi vừa chen chúc: “Là ta mù hay là bọn chúng điên rồi?” 
Bùi Cảnh nhìn lướt qua, đáp: “Có thể là đã hoàn toàn tỉnh ngộ, dù sao Quý Vô Ưu mập mạp đáng yêu thế mà.” 
Hứa Kính 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cam-hoa-vai-chinh-that-bai/1149319/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.