Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương 
Edit: FioHành động này của y quá mạnh mẽ, hù cho cả đám dưới võ đài ngớ người ra. 
Các đệ tử ngơ ngác nhìn y, không rõ y muốn làm gì. 
Suy đoán của Hứa Kính trở thành sự thật, một bộ sống không còn gì nuối tiếc đỡ trán: “Huynh ấy xông lên kiểu này thật luôn.” 
Đây cũng là lần đầu tiên các vị trưởng lão trên đài cao gặp phải loại chiến trận dạng này, hết cơn sửng sốt mới mở miệng: “Bạn học nhỏ kia đúng là thú vị thật.” 
“’Cầu bại một lần’ cũng viết lên được, tự tin mức ấy, có lẽ tư chất cũng không đến nỗi nào đâu.” 
Mọi người liếc nhau, cười nói: “Vậy cứ rửa mắt đợi xem thôi.” 
Bầu trời xám xịt rốt cuộc bắt đầu đổ mưa, mưa phùn gió xiên, Nghênh Huy Phong dày đặc sương trắng, mây mù trên núi mịt mờ, một mình Bùi Cảnh cầm kiếm đứng trên võ đài, nhìn xuống dưới, còn hô lên một câu: “Sao không ai đi lên vậy!” 
Chúng đệ tử: “…” 
Trước khi các trưởng lão chưa lên tiếng, đến rắm bọn họ cũng không dám thả. 
Sự xuất hiện của cao thủ tuyệt thế, kết quả cuối cùng chẳng ai đoán được. 
Hứa Kính thấy nhục giùm y. 
Sở Quân Dự nhắm mắt lại, sau đó mở ra, hít hơi thật sâu, nói: “Xuống đây.” 
Bùi Cảnh nghĩ thầm, còn lâu, mới làm màu được một nửa, y không muốn mất mặt đâu. 
Thò đầu ra, y trả lời: “Vậy sao được, lên cũng lên rồi, xuống là xuống thế nào chứ, trừ phi có người đánh bại được ta.” 
Sở Quân Dự: “Là ngươi nói đấy nhé.” 
Dứt lời thì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cam-hoa-vai-chinh-that-bai/1149316/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.