Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương 
Edit: FioBùi Cảnh giật mình, vô thức lùi ra sau. 
Ngón tay tái nhợt của Sở Quân Dự hơi chững lại trên thân kiếm, vẻ cứng ngắc thoáng qua trên mặt rồi biến mất rất nhanh. Mắt nhìn xuống gương mặt Bùi Cảnh, hắn nói: “Ta không hay dùng kiếm.” 
Bùi Cảnh bắt chéo chân, ngồi không đàng hoàng, mỉm cười: “Đúng là lạ thật đấy, làm một kiếm tu lại không hay dùng kiếm.” 
Bí cảnh Trường Thiên là một thung lũng rừng rậm rất bình thường, cây nối liền cây, che hết mặt trời, không có nguy hiểm, cũng không cần thiết phải lập tổ đội. Sau khi vào bí cảnh, mọi người đều nói lời tạm biệt với nhau rồi chia ra hành động, dù sao thì ai cũng không biết cơ duyên sẽ ập đến lúc nào. 
Bùi Cảnh hỏi Sở Quân Dự có muốn đồng hành không. Sở Quân Dự liếc y một cái, sau đó quay đầu bỏ đi. 
Bùi Cảnh đứng trước một cái cây, ném một viên kẹo vào miệng, bất đắc dĩ nói: “Được thôi, hy vọng ngươi có thể tìm thấy kỳ ngộ trong đó.” 
Hơi thở của Vân Tiêu đạo nhân được lưu giữ bên trong bí cảnh Trường Thiên, mà Bùi Cảnh từng có vài lần duyên phận với ông, được ông làm phép, có loại cảm giác thân thiết với cây cỏ động vật ở trong đây, cho nên có không ít linh thú đến gần Bùi Cảnh, thân mật ghé vào y. 
Thời trẻ y đã đến nơi này, thăm dò toàn bộ ngóc ngách từ trong ra ngoài, cũng chẳng còn bao phần hứng thú với việc tìm tòi thêm lần nữa. 
Thời gian cứ thế trôi đi, Bùi Cảnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cam-hoa-vai-chinh-that-bai/1149310/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.