Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: Fio“Gương vỡ nát thì quỷ mới lẻn vào được. Dựa theo từng vị trí của tấm gương, cửa chính, cửa sổ…” Bùi Cảnh nhảy xuống khỏi mái hiên, nhìn xuống đất: “Cho nên, quỷ chui lên từ dưới đất.”
Bùi Cảnh lạnh lùng rút kiếm đâm xuống đất. Tấm ván gỗ vang tiếng kẽo kẹt, mà lúc rút kiếm, bùn đất nơi bị mũi kiếm chọc vào đều là màu đỏ.
Y nhủ thầm: “Cũng coi như ta tìm được ngươi rồi.”
Bùi Cảnh dùng kiếm Lăng Trần khoét một lỗ hổng hình vuông trên ván gỗ.
Bên dưới là một mảnh đất đỏ hư thối, bị không ít tóc đen quấn vòng quanh. Mà sau khi đào lớp đất này lên lại không có bất cứ thứ gì.
Bùi Cảnh nhắm mắt dùng thần thức dò xét xung quanh, chỉ có một ít tà linh đang rúc trong góc run bần bật.
Manh mối gián đoạn, yêu quái kia đã không còn trong căn phòng này.
Y lại mở mắt, ngồi xuống bên cạnh bàn, nhất thời trăm mối ngổn ngang trước sự việc phát sinh ở sơn mạch Vân Lam.
“Huyết linh chi, quỷ linh nhi, tân nương mất tích và cả đứa cháu bỏ mạng của cụ già.”
Y lôi cái giỏ kia ra khỏi giới tử, sau đó lấy cái đầu be bét máu đặt trên mặt bàn.
Cóc tinh không nói láo, cái đầu trẻ con này hẳn là trồi từ dưới đất vào một ngày mưa, cả đầu người lẫn hàm răng dính đầy bùn đất.
Bùi Cảnh nhớ đến đám quỷ linh nhi nắm tay nhau buổi đêm hôm ấy.
Khi chúng nó há mồm gào khóc, khoang miệng không có đầu lưỡi.
Nghĩ tới đây, Bùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cam-hoa-vai-chinh-that-bai/1149304/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.