Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương 
Edit: FioSăn yêu thú xong xuôi, cuối cùng Bùi Cảnh cũng có thể cách xa cái chỗ không có lấy một cọng linh khí đó. 
Thiên trung thiên còn gọi là viện Tu Nhã, ở giữa rừng trúc, đi dọc theo đường núi, hai bên đều là kỳ trân dị thảo. Sương trắng mịt mờ giữa rừng trúc, gió từng đợt rì rào nổi lên, cánh chim lướt qua, ánh trăng phủ xuống lớp lông trắng, lấp loáng tỏ mờ. 
Dẫn đường cho y vẫn là vị sư tỷ lúc đầu khuyên y tu luyện, sư tỷ như suy tư điều gì, nói: “Đệ thật đúng là người mới đặc biệt nhất ta từng gặp trong mấy năm nay. Nói đệ xui xẻo cũng không hẳn, bảo đệ may mắn cũng chẳng xong.” 
Bùi Cảnh đáp lại: “Hẳn vẫn là may mắn ha, dù sao cũng gặp được quý nhân mà.” Gặp được ta này. 
Sư tỷ mỉm cười: “Nói cũng phải, gặp được quý nhân, cũng coi như là cơ duyên.” 
Hai người dừng ở trước bậc thang lên núi. 
Sư tỷ nói: “Đi lên trên đó là viện Tu Nhã. Đổi chỗ rồi, đệ càng phải chịu khó tu luyện đấy nhé.” 
“Vâng.” 
Đáp lời sư tỷ xong, Bùi Cảnh bước lên. 
Bậc thang lên núi rất hiểm trở, nhưng không dài. 
Đến cửa viện Tu Nhã, linh khí tươi mát dồi dào, quả thực có thể sánh với nội phong. Không gian trong viện thoáng đãng, một gốc hoè, vài cây chuối, cỏ cây sum sê, thích hợp cho việc luyện kiếm, nhìn từ cửa vào là một khung cảnh cực kỳ thoải mái dễ chịu. 
Điều đáng tiếc duy nhất chính là nơi đây chỉ có một căn nhà. 
Có nghĩa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-cam-hoa-vai-chinh-that-bai/1149298/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.