Chương trước
Chương sau
Editor: Yang1002

Ngâm một lát Nhan Tích Ninh cảm giác hình như hơi thiếu cái gì, hắn nhìn trái phải chung quanh, đáy mắt đều là chờ mong. Cơ Tùng ôn thanh nói: "Ngươi đang tìm cái gì?"

Lúc văn nhân nhã sĩ ngâm ôn tuyền luôn có chút sở thích, có người thích nghe tiểu khúc, có người thích uống chút rượu ngon, có người nghĩ tới mỹ nhân trong ngực. Nhìn bộ dáng tìm xung quanh của Nhan Tích Ninh, tựa hồ đang tìm thứ gì, lại như chờ mong thứ gì.

Hai mắt Nhan Tích Ninh sáng long lanh nhìn về phía Cơ Tùng: "Tùng Tùng, ngươi có muốn chà lưng không?"

Cơ Tùng khẽ cau mày: "Cái gì?"

Nhan Tích Ninh mãnh liệt đề cử: "Ngươi xem sau khi ta ngâm nước nóng, vết bẩn trên người đều bị ngâm nở rồi. Lúc này nếu có thể có tấm khăn chà lưng thì thật là tuyệt diệu."

Cơ Tùng:......

Xác định không có khăn kỳ lưng, Nhan Tích Ninh vô cùng tiếc nuối: "Lúc quay về ta phải trồng một cây mướp, chờ mùa thu mướp già rồi, ta sẽ dùng ruột mướp làm đồ chà lưng. Đến lúc đó cho ngươi miễn phí dùng, cam đoan ngươi dùng một lần sẽ muốn có lần thứ hai."

Khuôn mặt Cơ Tùng vặn vẹo: "Ta cám ơn ngươi."

Nghiêm Kha phụng phịu nói từng chữ một với Lãnh Tuấn: "Ngươi nhất định không thể ngờ tới, Vương phi cởi quần chủ tử, chỉ là muốn chà lưng cho chủ tử chúng ta."

Lãnh Tuấn:......

Thật sự là vạn vạn không ngờ tới, Vương phi thật là một người thần kỳ, ý tưởng của hắn đám thuộc hạ bọn họ không thể đoán được.

Nhan Tích Ninh cuối cùng cũng không thể hoàn thành nguyện vọng chà lưng trong suối nước nóng, bất quá sau khi ngâm mình xong, hắn cảm giác cả người đều thoải mái hơn rất nhiều, chất lượng giấc ngủ trở nên cực kì tốt.

Đương nhiên, cũng có thể là bởi vì mấy buổi sáng gần đây đều phải bị Cơ Tùng lay tỉnh, hắn rất quý trọng mỗi một giây phút được nằm trên giường, tóm lại sau khi nằm lên giường không lâu sau hắn liền ngủ.

Cơ Tùng nhìn Nhan Tích Ninh đã ngủ say, y cẩn thận vươn tay cầm lấy một ngón tay của hắn: "Mộng đẹp."

Người sau khi được ngủ đủ tinh thần sẽ tốt hơn rất nhiều, ngày hôm sau Nhan Tích Ninh thần thanh khí sảng, sáng sớm liền thức dậy. Hắn nhớ kỹ hôm nay muốn đi hái nấm hương, hắn cần phải chuẩn bị đầy đủ.

Bốn phía thôn trang đều là núi, mỗi khi đến mùa xuân, các loại loài nấm đều mọc ra. Gia tộc nấm cực kì khổng lồ có rất nhiều thành viên, có loại nấm có thể cung cấp vị ngon, có loại nấm có thể là độc dược kiến huyết phong hầu. Việc đầu tiên mà Nhan Tích Ninh cần phải làm là nhận biết diễn viên chính hôm nay —— nấm hương.

Lãnh quản gia đã sai người nhặt vài cây nấm hương từ trên núi, Nhan Tích Ninh lần đầu tiên nhìn được hình dạng đích thực của nấm hương. Nấm hương giống như một cây dù nhỏ đang bung ra, bộ phận bên trong hơi hơi lõm vào, nhỏ nhất chỉ bằng ngón cái hắn, lớn nhất cũng cỡ nửa bàn tay hắn. Dưới tán nấm có nếp nấm chỉnh tề, nhìn dịu dàng phi thường.

Trong suy nghĩ của Nhan Tích Ninh, nấm ngoài thiên nhiên màu sắc càng đơn giản càng an toàn. Nhưng mà màu sắc của nấm hương cư nhiên là hồng nhạt, trừ màu hồng nhạt còn có màu đỏ, có chút trên tán nấm còn phiếm màu xanh đậm.

Nếu không phải đang cầm loại nấm này trong tay ngắm nghía, Nhan Tích Ninh khẳng định không dám hái. Nhưng sau khi hắn nếm qua vị ngon ngọt của mì dầu nấm, hắn liền không thể quên được.

Nghiêm túc quan sát nấm hương mà người hầu mang về xong, Nhan Tích Ninh tràn đầy niềm tin: "Ta cảm thấy không thành vấn đề, chúng ta lên núi hái nấm hương đi."

Ngọn núi có nấm hương ngay tại phía Bắc thôn trang, đi dọc theo hướng Bắc đường lớn một đoạn, sẽ tới chân núi. Từ nơi này bắt đầu, xe lăn của Cơ Tùng sẽ không thể lên núi.

Cơ Tùng mím môi: "Ta không đi xa hơn được, liền chờ ngươi ở nơi này. Ngươi chú ý an toàn."

Nhan Tích Ninh tay cầm giỏi trúc sau lưng cõng cái sọt, ngẩng đầu nhìn triền núi xong hắn nói với Cơ Tùng: "Không có việc gì, ta hái ngay gần đây, ngươi vừa nhấc đầu là có thể nhìn thấy ta."

Cơ Tùng hơi gật đầu: "Đi thôi."

Nhan Tích Ninh vốn tưởng hái nấm hương là một chuyện phi thường khó khăn, kết quả mới vừa đi vài bước hắn liền bị kinh ngạc, chỉ thấy trên một tầng lá khô dày trong rừng nấm hương mọc rậm rạp. Màu hồng phấn cả một mảnh rừng, giờ khắc này hắn rốt cuộc hiểu được hàm nghĩa thực sự của "nhặt nấm", nguyên lai chỉ cần cúi người một cái, là thật sự có thể nhặt được nấm a.

Nhan Tích Ninh vui chết đi được, hắn quay đầu về phía Cơ Tùng: "Tùng Tùng, trên núi mọc thiệt nhiều nấm! Ngươi xem tới không?"

Cơ Tùng cười nói: "Ân, thấy được."

Niềm vui khi hái nấm không thua gì lúc câu tôm, nhẹ nhàng đẩy đi lá khô trên tán nấm, lại đưa tay vặn thân dưới tán nấm một chút. Nấm hương liền rời đất, lại dùng kéo đem bộ rễ mang theo bùn đất của nấm hương cắt bỏ, có thể thu được một cây nấm hương sạch sẽ.

Đương nhiên lúc hái nấm hương cũng cần chú ý một chút, có mấy cái hư thối, quá dài, có trùng sẽ không thể hái. Nhan Tích Ninh rất nhanh liền sờ soạng ra quy luật, nhan sắc càng phấn nộn, tán nấm càng tròn trịa phẩm chất nấm hương càng tốt.

Không lâu sau trong ba lô hắn đã chất được nửa túi nấm hương, hương vị cây tùng thản nhiên nhập mũi. Nhan Tích Ninh nhịn không được đứng lên duỗi người một chút, hắn nhìn về phía thôn trang bị núi vây quanh, càng ngắm càng cảm thấy nơi này là thế ngoại đào nguyên.

Thanh âm Cơ Tùng truyền vào tai: "Mệt mỏi sao?"

Nhan Tích Ninh cúi đầu, chỉ thấy Cơ Tùng trên đường nhỏ dưới chân núi, y lệch khỏi đường lớn, xe lăn cán vào cỏ dại hai bên đường nhỏ.

Nhan Tích Ninh từ trên núi bước vào bước xuống: "Sao ngươi cũng lại đây nha, trong bụi cỏ có thể xuất hiện rắn rết, mau trở về, đừng để chúng cắn ngươi."

Cơ Tùng tò mò nhìn về phía ba lô Nhan Tích Ninh: "Có phải hái được rất nhiều hay không?"

Nhan Tích Ninh cười đưa ba lô chứa nấm hương bên trong cho Cơ Tùng xem: "Đúng vậy, nấm nơi này vừa nhiều lại tốt, nhưng lại không ai hái. Hái thêm một chút, chúng ta liền trở về đi."

Cơ Tùng rất hưởng thụ thời gian hái nấm cùng Nhan Tích Ninh: "Không vội, thích liền hái nhiều một chút, thời gian của chúng ta rất dư dả."

Nhan Tích Ninh nở nụ cười: "Không sai biệt lắm rồi, làm người không thể quá tham lam."

Nhan Tích Ninh quả nhiên nói được thì làm được, sau một chén trà nhỏ hắn mang theo nửa sọt nấm xuống núi: "Đi thôi Tùng Tùng, chúng ta đi làm dầu nấm đi."

Hái nấm rất vui vẻ, nhưng sơ chế nấm rất phiền toái. Mặc dù lúc hắn hái nấm đã tiến hành chọn lọc ban đầu và rửa sạch, nhưng trong nấm vẫn bí mật mang theo rất nhiều đồ bẩn. Đợi Bạch Đào và bọn Nghiêm Kha đem nấm hương hái được đổ lên mặt đất, Nhan Tích Ninh buồn rầu thở dài một hơi: "Đây thật sự là phiền não ngọt ngào a."

Nấm hương hái xong sau khi rửa sơ qua được Nhan Tích Ninh ngâm trong nước muối, ngay từ đầu Nghiêm Kha còn cảm thấy buồn bực: "Vương phi, ngài xử lý nấm hương phiền toái như vậy sao? Ta thấy lúc Lão Cát làm dầu nấm không phức tạp như vậy a."

Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút: "Ngươi nói cái gì?"

Nghiêm Kha nói: "Lúc Lão Cát làm dầu nấm, trực tiếp đem nấm rửa sạch một chút đã cho vào chảo ngao rồi a."

Nhan Tích Ninh cái gì cũng chưa nói, hắn chỉ dẫn Nghiêm Kha đi tới trước chậu gỗ, sau đó hắn nhẹ nhàng đẩy nấm hương ra một bên lộ đáy chậu. Lúc này dưới đáy chậu có một chút thứ màu trắng đang uốn éo, Nghiêm Kha tập trung nhìn vào liền mặt mũi trắng bệch: "Trời."

Thứ uốn éo này không phải gì khác, mà là sâu trong nấm hương. Sâu này dài cỡ móng tay cái, mỗi một con đều phì đô đô khiến da đầu người thấy phải run lên.

Nhan Tích Ninh nhíu mày: "Hiện tại ngươi còn chê ta phiền toái không?"

Nghiêm Kha vội vàng lắc đầu: "Không phiền toái không phiền toái, Vương phi làm việc cẩn thận nhất, thuộc hạ sai rồi."

Cơ Tùng cũng muốn đến xem tình huống trong chậu, nhưng Nhan Tích Ninh đã bịt kín mắt y: "Tùng Tùng, không được nhìn đồ bẩn."

Lông mi dài của Cơ Tùng quét qua lòng bàn tay Nhan Tích Ninh, trong lòng bàn tay ngứa ngứa, Nhan Tích Ninh giống như bị điện giật thu tay lại. Hắn có chút ảo não, bản thân thật sự rất liều lĩnh, sao có thể động tay động chân với Cơ Tùng trước công chúng? Dù sao y cũng là sếp của mình a.

Nhưng mà Cơ Tùng lại không giận, y cong mắt mỉm cười: "Hảo, ta không xem là được."

Ngâm nước muối một chén trà nhỏ, người hầu liền đem nấm hương trong chậu vớt ra. Rửa qua nước sạch mấy lần, nấm hương bị đặt vào trong rổ trúc để ráo nước. Nấm hương ngâm trong nước khiến cho trên tán nấm xuất hiện không ít màu xanh đậm, không còn đẹp mắt như lúc mới hái về.

Nhưng Nghiêm Kha lại cảm thấy đám nấm hương được rửa sạch sẽ này vô cùng thuận mắt: "Không hổ là Vương phi, rất giỏi xử lý nấm. Chủ tử ngươi xem, Vương phi rửa rất sạch sẽ, làm sao giống lão Cát."

Nấm hương trên rổ trúc khô ráo nước, Nhan Tích Ninh lại một lần nữa lấy ra bếp tập thể đã nấu tôm hùm đất hôm qua. Hắn đem nấm hương đổ hết vào trong nồi, để lửa vừa bắt đầu nấu.

Nấm hương bị nóng liền chảy ra một lượng nước lớn, mỗi một cây đều rút nhỏ vài vòng, màu sắc cũng biến thành tông nâu. Sau khi nấu được một nén nhang, nước chảy ra đã bao phủ hết nấm hương.

Nhan Tích Ninh lấy một cái bình, hắn đem nước thừa trong nồi múc vào ở trong bình. Nước nấm hương màu nâu nhạt hợp lòng người, hắn chuẩn bị mang về làm canh loãng. Đang lúc hắn vội đến hăng say, Cơ Tùng hỏi: "Công thức của ngươi là Lão Cát đưa cho sao?"

Nhan Tích Ninh gãi đầu: "Ân...... Ta tham khảo cách làm của Lão Cát, nhưng cải biến một chút."

Dầu nấm của Lão Cát không còn nhiều lắm, hơn nữa nấm hương của y không có ngâm nước muối, bởi vậy y chỉ có thể đem nấm hương để vào nồi nấu chậm rãi. Mà nấm hương của hắn ngâm nước muối, nếu không múc bớt nước ra, nồi dầu nấm này không biết phải ngao đến ngày tháng năm nào.

Nhan Tích Ninh có chút không yên: "Hy vọng hương vị dầu nấm ta làm ra sẽ không quá kém."

Nước nấm bị múc ra, thể tích nấm hương trong nồi liền thiếu hơn phân nửa. Lúc này đầu bếp trong thôn trang bưng một nồi dầu nóng hầm hập đi tới: "Vương phi, nô tài đã dựa theo cách ngài nói để làm dầu, người xem như vậy được không?"

Nhan Tích Ninh thăm dò thử, dầu hạt cải thơm nức, trong nồi truyền ra hương hoa tiêu mơ hồ, nhưng mà bên trong cũng không thấy miếng hoa tiêu nào. Nhan Tích Ninh cảm kích nói: "Đây đúng là ta muốn, cám ơn."

Đầu bếp cảm động đến độ sắp khóc, hắn đem dầu đổ vào trong nồi nấm. Nói đến cũng lạ, dầu nóng hầm hập gặp được nấm hương đã mất nước, vậy mà trong nồi nổi lên một tầng bọt trắng.

Nhan Tích Ninh vội vàng thêm củi để lửa trong lòng bếp lớn hơn, sau đó nhanh tay đảo dầu nấm trong nồi. Theo dầu bắt đầu nóng lên, bọt trong nồi dần dần biến ít đi, trong nồi xuất hiện những cái bong bóng dầu lớn. Cùng lúc đó một cỗ mùi nấm rán dầu rất nhanh liền tràn ngập ra, Nhan Tích Ninh khụt khịt yên tâm hơn phân nửa: "Hình như không thất thủ."

Cơ Tùng cười nói: "Ngươi cần tin tưởng bản thân." Mùi trong nồi không phải giả, Cơ Tùng cảm thấy dầu nấm mà Nhan Tích Ninh làm, còn thơm hơn so với lão Cát đã làm.

______________________________

Tác giả có chuyện nói:

Lãnh Tuấn: Vương phi cởi tiết khố của Vương gia.

Nghiêm Kha: Sau đó Vương phi có ý kỳ lưng cho chủ tử......

Lão Miêu: Này có là gì, Diệp tử cách vách còn muốn cọ xát Lão Đàm đâu.

_______________________

Editor thắc mắc:

Diệp tử với Lão Đàm cách vách mà tác giả nói là truyện nào nhở????
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.