Tiêu Linh thật sự cứng đầu, nếu cậy mạnh bức cung không chỉ không thể cậy miệng hắn, còn có thể khiến cho hắn càng ngày càng trầm mặc. Mà hiện tại nội tâm của hắn đã bị chọc thủng thành một cái động lớn, muốn hỏi cái gì cũng có thể.
Nghiêm Kha nhẹ buông tay, Tiêu Linh quỳ trên đá vụn. Cạnh đá sắc bén đâm sâu vào đầu gối hắn, từng giọt máu đỏ tươi rơi trên mặt đất. Tiêu Linh lại giống như không cảm giác được đau đớn, hắn đập đầu xuống đất khóc rống: "Ta có tội, là ta bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, là ta hại chết các huynh đệ!"
Cơ Tùng cũng không muốn nghe tiếng gào khóc vô dụng, ánh mắt y lạnh như băng nhìn chằm chằm Tiêu Linh: "Hắn trong miệng ngươi rốt cuộc là ai?"
Tiêu Linh nức nở một trận rồi thống khổ mở miệng nói: "Là..... Đương kim Ngũ Hoàng tử, Cơ Du, Cơ Văn Quảng."
Cơ Tùng cười lạnh một tiếng: "Quả nhiên là hắn." Ngũ Hoàng tử Cơ Du, thật đúng là chó không sủa là chó cắn người.
Nghe được tên Cơ Du, Cơ Tùng cũng không bất ngờ. Trước kia Tiểu Thất nói, cậu từng thấy được Thương Phong ở trong phủ Cơ Du, bắt đầu từ khi đó, y liền mơ hồ cảm thấy chân mình tàn phế nhất định có liên quan đến Cơ Du.
Tiêu Linh khi còn trẻ liền gia nhập Sí Linh quân, lúc hắn trở thành Thiên hộ, Cơ Tùng đã từng điều tra về bối cảnh của hắn. Cha Tiêu Linh là một hộ săn bắn bình thường, nương là một nông phụ. Cuộc sống Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ca-man-the-ga/2536039/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.