Chương trước
Chương sau
Binh bộ Thượng thư Lư Trác - Lư đại nhân dạo gần đây có chút buồn bực, từ trước đến giờ ông và Lương Vương nước sông không phạm nước giếng không biết Lương Vương bị sai cọng gân nào, đột nhiên ra sức lôi kéo làm quen với bản thân. Trên triều đình giúp mình giải vây thì cũng thôi đi, sau khi hạ triều còn mời mình ra ngoài đi uống rượu.

Nếu là các đại nhân khác, nhìn thấy Lương Vương coi trọng bản thân như vậy, nhất định sẽ mở cờ trong bụng. Nhưng hết lần này tới lần khác, Lư đại nhân không để mình bị xoay vòng vòng, Cơ Lương càng nhiệt tình, ông càng kinh hồn táng đảm.

Thực sự không chịu được nữa, Lư đại nhân chạy tới trước mặt Cơ Tùng kể tội: "Thánh thượng, vi thần hiểu rõ ngài hữu ái huynh đệ, nhưng có đôi khi ngài vẫn phải nên chú ý một ít. Lương Vương cứ lôi kéo vi thần như thế, vi thần hoài nghi hắn không có ý tốt."

Nghe nói như vậy Cơ Tùng sửng sốt một lát rồi hỏi: "Lương Vương đã nói gì với ngươi?"

Sắc mặt Lư đại nhân có hơi lúng túng: "Ngược lại cũng chưa nói đến gì có liên quan với triều đình, chỉ hỏi trong nhà của ta có mấy cô nương, bao nhiêu xuân xanh. Thánh thượng, vi thần cảm thấy con người Lương Vương âm hiểm không thể kết giao, nếu vi thần đoán không sai, Lương Vương sợ là muốn vi thần kết minh với Vương gia a!"

Nhan Tích Ninh đang viết đề toán ở bên cạnh ngẩng đầu lên: "Còn có việc này?"

Lư đại nhân lòng đầy căm phẫn: "Còn không phải thế sao! Người nào không biết Vương gia gia đại nghiệp đại, những năm gần đây lung lạc rất nhiều triều thần. Hoàng hậu, ngài yên tâm, Lư mỗ trung thành tuyệt đối với thánh thượng, tuyệt không cùng một giuộc với Lương Vương và Vương gia."

Nhan Tích Ninh buồn bực gãi gãi gò má: "A..."

Cơ Lương? Lẽ nào hắn còn chưa chết tâm thượng vị? Không phải chứ, hai ngày trước Cơ Lương còn thông qua Việt Thái phi, nói hắn nhìn trúng một vị cô nương, muốn thỉnh lập phi...

Trong đầu Nhan Tích Ninh đột nhiên thông suốt, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Cơ Tùng. Cơ Tùng không nghi ngờ gì cũng nghĩ đến chuyện này, hai người sắc mặt phức tạp, bốn mắt nhìn nhau.

Lư Trác vẫn còn đang tức giận bất bình: "Thánh thượng ngài yên tâm, lần sau Lương Vương lại tới lôi kéo làm quen với vi thần, vi thần nhất định dùng gậy lớn đuổi hắn đi!"

Cơ Tùng do dự một hồi, lo lắng nói: "Lư Trác..."

Lư Trác hừ hừ lầm bầm: "Ai quan tâm hắn có phải Lương Vương không, dám có tâm tư này, vi thần nhất định sẽ không cho hắn sắc mặt tốt!"



Cơ Tùng hắng giọng: "Lư Trác, có thể Lương Vương không phải có ý như vậy. Như vầy đi, việc này trước tiên ngươi không cần để trong lòng, nếu Lương Vương tới tìm ngươi, ngươi liền đi chung. Về phần suy nghĩ của Lương Vương, trẫm giúp ngươi thăm dò một phen."

Lúc này Lư Trác mới yên lòng: "Thánh thượng có thể có tâm cảnh giác, vi thần liền an tâm."

Nhìn bóng lưng Lư Trác, Nhan Tích Ninh than một tiếng: "Nếu Nhị ca thật sự nhìn trúng thiên kim của Lư Thượng thư, chỉ sợ một cửa cha vợ này sẽ không dễ chịu."

Lúc Cơ Tùng còn là hoàng tử, Lư Trác cũng đã vào Binh bộ. Ông cương trực công chính, đã từng mấy lần đứng ra vạch tội Cơ Tùng vì vấn đề quân lương của Sí Linh quân. Không ít người cảm thấy Lư Trác có ý kiến với Cơ Tùng, nhưng có rất ít người biết, Binh bộ Thượng thư Lư Trác là thuộc hạ của Cơ Tùng.

Lư Trác nhậm chức ở Binh bộ là một tay Cơ Tùng sắp xếp, ông và Cơ Tùng bất hòa cũng là do nghe theo lệnh Cơ Tùng tận lực tạo thành. Mặt ngoài ông là Binh bộ Thượng thư tính tình vừa cứng rắn vừa bướng bỉnh, sau lưng, ông và bọn Nghiêm Kha giống nhau, là một trong những thuộc hạ Cơ Tùng tin tưởng nhất.

Cơ Tùng trầm ngâm một hồi: "Từ sau binh biến, nhị ca phân phát hậu viện, bây giờ trong Vương phủ chỉ có một mình hắn, cũng là lúc nên cưới Vương phi. Như vậy, một lát nữa ta nói nhị ca đến phủ ăn một bữa cơm, hỏi ý của hắn một chút."

Nhan Tích Ninh để cây bút trong tay xuống: "Được, ta đi chuẩn bị một ít món. Vừa đúng lúc. một chốc nữa Tiểu Thất cũng đến, ba huynh đệ có thể vui vẻ tụ họp."

Ba huynh đệ Cơ gia, Cơ Đàn thích ăn gà rán, Cơ Lương thích ăn thịt vịt nướng, Cơ Tùng thích ăn vịt quay. Lúc Nhan Tích Ninh chuẩn bị kỹ càng một bàn thức ăn xong tập trung nhìn lại liền vui vẻ, trên bàn gà vịt ngỗng cũng đầy đủ rồi, không biết còn tưởng rằng là gia cầm đang mở hội.

Đồ ăn chuẩn bị xong chưa bao lâu, Cơ Lương và Cơ Đàn đã đến. Cơ Đàn đã quen thuộc với Vương phủ, vừa tiến vào cửa sân cậu đã lôi kéo Cơ Lương đi khắp nơi khoe khoang. Đám trái cây Nhan Tích Ninh gieo xuống kia khi nào chín, cậu còn nhớ rõ hơn cả Nhan Tích Ninh.

Nhìn cây ăn quả và gia cầm trong Phẩm Mai Viên, Cơ Lương tràn đầy cảm xúc: "Đời này nếu có thể giống như hoàng thượng, gặp được một người biết nóng biết lạnh thì thật tốt."

Lúc này sau lưng truyền đến giọng Cơ Tùng: "Ngươi sẽ gặp được. Chẳng qua Lư gia là võ tướng thế gia, Lư Trác chỉ có một nữ nhi là Lư Thanh Yến, từ nhỏ đã nuôi đứa con gái này như con trai."

Cơ Lương kinh ngạc quay người, hắn ngạc nhiên đến nỗi nói chuyện cũng lắp bắp: "Chuyện này, chuyện này... sao ngươi lại biết?"

Cơ Tùng liếc Cơ Lương một cái, Cơ Lương vỗ vỗ đầu mình: "Cũng phải, bình thường thấy ngươi trầm mặc ít nói nhất nhưng thực ra tin tức của ngươi lại linh thông nhất." Bằng không sao người thượng vị lại là Cơ Tùng?

Dưới thế công của Cơ Tùng và Nhan Tích Ninh, Cơ Lương nhanh chóng thổ lộ nội tâm: "Ta và thiên kim Lư gia gặp được hai lần."

Lần đầu tiên, hắn ở dưới mái hiên Lư gia tránh mưa, Lư Thanh Yến cưỡi ngựa mà đến, nàng sai lão nô dẫn hắn đi sưởi ấm đồng thời cho hắn một cây dù. Lần thứ hai chính là mấy ngày trước đây, lúc hắn ở Nghênh Tân Lâu ăn cơm, nghe thấy dưới lầu rối loạn ồn ào. Cúi đầu nhìn thử, chỉ thấy thiên kim Lư gia đánh một tên trộm nhỏ chạy trối chết.

Cơ Lương cười nói: "Khoảnh khắc nhìn thấy thiên kim Lư gia, ta mới biết được thì ra nữ tử cũng có thể tùy ý tiêu sái như vậy, nhiệt tình như lửa đến thế. Chỉ là..."

Ánh mắt hắn có chút tối đi, nhìn xuống cánh tay trái của mình: "Chỉ là, tấm thân thể tàn phế này của ta, sao xứng với cô nương tốt như vậy."

Nhưng thích một người là một chuyện không giấu được, càng kiềm nén, hắn càng muốn trò chuyện cùng thiên kim Lư gia. Dưới sự điều khiển của đủ các loại tâm trạng, hắn lùi một bước mà cầu việc khác, muốn giao hảo với Lư Trác trước...

Khuôn mặt Nhan Tích Ninh vặn vẹo, hắn bóp chặt lấy bắp đùi mình mới khiến bản thân không cười ra tiếng. Không ngờ rằng hoa hoa công tử giống như Cơ Lương, lại cũng có lúc lo trước lo sau.

Cơ Tùng rót một chén rượu cho Cơ Lương: "Nếu thật sự thích thiên kim Lư gia, ta sẽ hỏi ý kiến của Lư Thượng thư giúp ngươi."

Mặt Cơ Lương đỏ như hoa đào, trong đôi mắt phượng đẹp đẽ thấp thoáng sóng nước. Hắn cảm kích bưng rượu nhạt lên: "Đa tạ hoàng đệ, chỉ là chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, nếu Lư Thượng thư không muốn, cũng không thể cưỡng cầu."

Trải qua chuyện của Văn Nhân Diệu hắn cũng suy nghĩ rõ rồi, quyền thế thân phận địa vị có thể đem lại ích lợi cho hắn nhưng không nhất định có thể gặp được người hợp ý với hắn. Hắn sở cầu là một Lương Vương phi thấu hiểu, thông cảm chứ không phải vì e ngại hoàng quyền mà gả cho hắn.



Cơ Tùng liếc Nhan Tích Ninh một cái, y và Cơ Lương cụng chén rượu vào nhau: "Ta hiểu."

Sau khi Cơ Lương rời đi không bao lâu, Lư Thượng thư lại một lần nữa bị mời đến chính điện. Lúc Cơ Tùng nói rõ ý đồ của Cơ Lương xong, hai mắt Lư Trác trợn to, da mặt màu đồng cổ đỏ lên giống như đã uống nửa cân Thiêu Đao Tử. Thanh âm ông run rẩy: "Không, không, không thể nào không thể nào, không được không được."

Cơ Tùng chậm rãi nói: "Ngươi là đang cảm thấy thân thể Lương Vương tàn tật, không xứng với Thanh Yến nhà ngươi?"

Lư Trác lắc đầu ra tới tàn ảnh: "Không không không, vi thần tuyệt không có loại ý nghĩ này. Thánh thượng ngài biết mà, vi thần chỉ có một đứa con gái là Thanh Yến, từ nhỏ đã nuôi nấng nàng như một nam nhi, bởi vậy Thanh Yến trời sinh tính ngang bướng. Nếu nhốt nàng trong Lương Vương phủ, nàng nhất định sẽ không nhịn nổi những thứ lễ nghi phiền phức kia."

Cơ Tùng nhẹ giọng nói: "Chuyện này ta đã nói qua với Lương Vương, Lương Vương nói, hắn sẽ tôn trọng suy nghĩ của Lương Vương phi." Huống hồ Nhan Tích Ninh cũng là một người sợ phiền toái, bây giờ hoạt động tế điểm của hoàng thất ít càng thêm ít, nếu không phải chuyện cần thiết, Nhan Tích Ninh căn bản sẽ không chạy tới hoàng cung. Nếu Lư Thanh Yến thật sự gả cho Cơ Lương, đoán chừng sẽ trở thành một Nhan Tích Ninh thứ hai.

Nhưng mà Lư Trác vẫn lắc đầu: "Không được không được."

Cơ Tùng nghiêm mặt nói: "Ngươi nói thật cho ta biết, rốt cục là chỗ nào không được?"

Lư Trác chần chờ nói: "Lương Vương phong lưu, thích nơi trăng hoa..."

Cơ Lương nổi tiếng là phong lưu, nhưng từ sau trải nghiệm Ngũ Thạch Tán và cung biến, bây giờ Cơ Lương rất ít khi tới những nơi đó. Ngoại trừ tới Nghênh Tân Lâu ăn chút cơm, hắn ngay cả tiểu khúc cũng ít khi nghe. Cũng không phải Cơ Tùng muốn nói thay huynh đệ nhà mình, chỉ là sự thay đổi của Cơ Lương y nhìn vào trong mắt: "Nếu là chút chuyện này, ngươi cũng cứ yên tâm, bây giờ Lương Vương đã giữ mình trong sạch."

Lư Trác lộ vẻ khó xử, Cơ Tùng chậm rãi nói: "Ngươi không cần căng thẳng, Lương Vương nói, hắn sẽ không ỷ thế hiếp người, nếu ngươi không muốn, hắn không cưỡng cầu."

Lư Trác than một hơi thật dài: "Thánh thượng, vi thần nói thật với ngài vậy. Nếu Lương Vương không tạo phản, hắn chính là người tốt." Bây giờ trong kinh có người nào không biết Lương Vương là bánh trái thơm ngon, hậu viện của hắn ngay cả nha đầu thông phòng cũng không có, dưới gối lại không có con nối dõi, các tiểu thư cao môn đại hộ gả vào Lương Vương phủ chính là chủ tử. Đừng nói Lương Vương chỉ mới gãy một cánh tay, cho dù hắn ngồi trên xe lăn, cô nương muốn gả cho hắn vẫn còn nhiều lắm.

Lư Trác nặng nề nói: "Thánh thượng, ngài hẳn là biết đến, nha đầu Thanh Yến kia không có quy củ quen rồi, từ nhỏ lại bị ta và mẹ nó sủng đến vô pháp vô thiên. Nha đầu này thường xuyên đi theo một hán tử cẩu thả như ta, nữ công một cái cũng không biết, ngược lại thích múa thương mà còn rất tốt. Tính tình nó nóng vội, nếu thật sự gả vào Lương Vương phủ... Vi thần sợ tấm thân nhỏ của Lương Vương, không chịu được khi bị Thanh Yến đánh quá."

Cơ Tùng:...

Tuyệt đối không ngờ rằng lý do Lư Trác cự tuyệt lại hợp lý như thế, điều này khiến cho y không khỏi sản sinh tò mò về Lư Thanh Yến, hẳn Lư Thanh Yến là loại nữ tướng quân uy vũ cường tráng nhỉ? Khẩu vị của Cơ Lương thay đổi có hơi lớn nha.

Nhưng mà y đã đồng ý với Cơ Lương, dù sao cũng phải tranh thủ thêm một chút. Trầm mặc một lát, Cơ Tùng đưa ra ý kiến: "Như vậy đi, chúng ta nói cũng không coi là được, để Lương Vương và Thanh Yến tiểu thư tự mình gặp mặt một lần mới là đúng. Ngươi yên tâm, có hoàng hậu ở đây, sẽ không có bất kì ảnh hưởng gì đến danh tiết của Thanh Yến tiểu thư. Nếu Thanh Yến tiểu thư không coi trọng Lương Vương, việc này chỉ có mấy người chúng ta biết được. Ngươi thấy thế nào?"

Lư Trác suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Vậy cứ theo ý thánh thượng mà xử trí đi ạ."

Nơi mà Cơ Lương và Lư Thanh Yến gặp mặt liền chọn ở Ngự Hoa Viên, vì để cho hai người có cơ hội gặp mặt, Nhan Tích Ninh còn kéo thêm các cô nương của quan lại khác trong kinh thành đến làm tiệc ngắm hoa.

Lư Trác là người không giấu được lời, lúc Lư Thanh Yến tiến cung hiển nhiên cũng đã hiểu rõ mục đích của chuyến này. Nhan Tích Ninh vốn dĩ nghĩ rằng nàng sẽ có chút thẹn thùng, không ngờ rằng vị cô nương này cực kỳ thẳng thắn. Nàng đứng ở trong đình nghỉ mát từ xa xa liếc nhìn Cơ Lương một cái, lập tức cười như hoa nở: "Thì ra là hắn à."

Nhan Tích Ninh nghe xong cảm thấy có hi vọng, hắn cười nói: "Thế nào? Thanh Yến cô nương có muốn nói chuyện với Lương Vương không?"

Lư Thanh Yến xua tay: "Không cần, là hắn."

Thẳng thắn như thế ngược lại khiến Nhan Tích Ninh có hơi trợn tròn mắt. Hắn châm chước mà nói: "Hôn nhân đại sự không phải trò đùa, cô nương vẫn nên cẩn trọng một ít cho thỏa đáng."



Lư Thanh Yến vui vẻ nói: "Cha thần nữ thường nói, hoàng thượng hoàng hậu là người tốt nhất trong thiên hạ, người mà các ngài nhìn trúng nhất định cũng không tệ. Nữ nhi chung quy cũng phải lập gia đình, gả cho người khác cũng chỉ là manh hôn ách gả(*),mà gả cho Lương Vương, chí ít thần nữ hiểu rõ hắn là hạng người gì."

(*) manh hôn ách gả: mù cưới câm gả, ý chỉ thời xưa kết hôn là cha mẹ chỉ đâu gả nấy không gặp mặt, không được ý kiến.

"Không dối gạt hoàng hậu, thần nữ đã từng gặp Lương Vương hai lần. Thần nữ cảm thấy hắn là người có thể phó thác chung thân."

Nhan Tích Ninh cười nói: "Chỉ mới gặp hai lần đã cảm thấy Lương Vương có thể phó thác sao?" Được nha Cơ Lương, chỉ dựa vào khuôn mặt đó đã khiến thiên kim Lư gia mê đảo.

Lư Thanh Yến cười không nói.

Nhan Tích Ninh hiểu rõ việc này đã ổn thỏa, sau khi tiệc ngắm hoa kết thúc, hắn liền hí ha hí hửng nói với Cơ Lương: "Trở về chuẩn bị sính lễ đi! Thiên kim Lư gia đã đồng ý!"

Cơ Lương thiếu chút thì cảm động phát khóc, chỉ là hắn vẫn có chút nghi vấn: "Vì sao tiểu thư Lư gia không nói vài câu với ta?" Uổng cho hắn đã chuẩn bị không ít lời nói, kết quả tiểu thư Lư gia chỉ nhìn hắn một cái đã gật đầu.

Nhan Tích Ninh nói rõ sự thật: "Nàng nói, trước kia nàng đã gặp qua ngươi hai lần, cảm thấy ngươi là người có thể phó thác chung thân. Hoàng huynh, đừng cô phụ sự tin tưởng của tiểu thư Lư gia."

Cơ Lương chân thành nói: "Ta hiểu rồi, cảm ơn đệ muội."

Bên kia, Lư Thượng thư lại đang chống đầu, đau đầu không thôi, Lư Thanh Yến cười đến mức lộ ra hai chiếc răng mèo, nàng quơ quơ quả đấm: "Nữ nhi đã nhìn qua, thân thể của Lương Vương có thể chịu đánh, chính là hắn!"

_____________________

Tác giả có lời nói:

Cơ Lương: Cây Lương là một loại cây cao có tính chất cứng rắn. Tiên hoàng đặt cho bổn vương chữ Lương là hy vọng bổn vương trở thành người kiên cố đáng tin cậy. Tuyệt đối không nghĩ tới, Vương phi chỉ nhìn trúng thân thể kiên cố của ta.

Tương lai sau này cãi nhau, Lương Vương phi một lời không hợp liền bưng Cơ Lương lên lắc một cái ném ra ngoài cửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.