Giữa lúc mê man, Nhan Tích Ninh cảm giác như có người đang kêu la không ngừng bên tai mình, cùng lúc đó dường như có ai đang lay mình: "Kỹ sư Nhan, kỹ sư Nhan cậu tỉnh lại đi!" "Ôi, tỉnh rồi tỉnh rồi!"
Nhan Tích Ninh mệt mỏi mở hai mắt ra, trước mặt hoàn toàn mờ mịt, giữa ánh sáng màu trắng có hai ba bóng người đang lay động. Hắn cảm giác như có một tảng đá nặng đang đè lên ngực mình, trong lúc hít thở chỗ tim cũng đang ẩn ẩn nhói lên. Khi cảnh tượng trước mắt càng ngày càng rõ, ánh mắt Nhan Tích Ninh lại càng mê man.
Bản thân hắn đang ở trong một căn phòng chỉ toàn màu trắng với chiếc đèn được gắn trên tường phía đỉnh đầu. Nhìn xung quanh một vòng, bộ dạng của căn phòng dần dần sáng tỏ. Đây là một phòng bệnh dành cho hai người, hắn đang nằm trên giường bệnh, thiết bị bên cạnh giường phát ra tiếng tít tít theo quy luật. Hai bên thiết bị chữa bệnh có ba người đang đứng, hai người trong đó có hơi quen mắt nhưng hắn làm cách nào cũng không nhớ nổi tên của bọn họ.
Vị bác sĩ ở bên cạnh viết gì đó lên tấm bảng ở cuối giường sau đó là tiếng bấm bút bi "tạch", bác sĩ thở phào nhẹ nhõm một cái: "Vị bệnh nhân này, lần này coi như cậu đã nhặt cái mạng về được. Sau này không nên liều mạng như vậy nữa, nếu đến đây chậm một bước ngay cả thần tiên cũng không cứu được đâu."
Không đợi Nhan Tích Ninh hỏi gì đã nghe hai người đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ca-man-the-ga/2535984/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.