Tác giả: Lâm Thược
Edit: Bilundethuong
Cảnh Vân Trăn: "Tôi sợ cậu bị ngã xuống."
Người mới này vừa nhìn là biết không biết cưỡi ngựa.
"Cậu đừng lộn xộn, sẽ ngã xuống thật đấy!"
"À......" Úc Tiểu Khải không dám động.
[ A a a a a a!!! Gặm tới rồi, gặm tới rồi!! ]
[Thật ngọt, thật ngọt!! Ta tuyên bố Cảnh Úc là thật!!]
[Cái quỷ gì vậy? Đây chỉ là tình nghĩa anh em có được không? Đừng có kiểu cái gì cũng cắn được như vậy được chứ?]
[Đúng vậy, ôm Cảnh ca của chúng ta đi, đừng mơ!]
Fan CP không thèm quan tâm, khóe miệng nhếch cao tới tận trời, trực tiếp bỏ qua các fan only, gặm đường đến phát điên.
Ngay từ đầu Úc Khải rât mâu thuẫn với cái kiểu ngồi mà cậu cho rằng "đầy ẻo lả" này, nhưng không qua bao lâu liền thật thơm.
Tốc độ cưỡi ngựa của Cảnh Vân Trăn không nhanh, đường đi cũng bình thường, dựa vào tấm thịt lót rắn chắc, gió mát nghênh diện thổi tới, không khí trong lành, cực kỳ mát mẻ.
Cảm giác này rất thoải mái, rất là, rất là....thích hợp ngủ bù.
Úc Khải hơi thử chống cự cơn buồn ngủ một chút, nhưng thất bại, không bao lâu liền dựa vào người đàn ông ngủ mất.
Thấy cậu ngủ, Cảnh Vân Trăn cũng không đánh thức cậu, còn cố ý thả chậm tốc độ, để con ngựa chậm rãi đi về phía trước.
Một đen một trắng cưỡi ngựa, hành tẩu bên bờ sông mờ sương, màn ảnh kéo ra xa một chút, chỉ thấy nơi núi non trùng điệp xa xa, mặt nước như gương, trên bầu trời có một đàn chim bay qua,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ca-man-that-thieu-gia-nop-len-he-thong/296024/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.