[Vì sao lại ngắt ngang bọn họ, có gì mà hội viên lớn chúng ta không thể xem chứ?!]
[Tức quá, đạo diễn! Chờ nhận lưỡi dao đi!]
Úc Khải ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy một cái máy quay, lập tức bắt lấy cánh tay Cảnh Vân Trăn, ô một tiếng vùi mặt vào trong lòng ngực hắn, không dám nhìn màn ảnh.
Xấu hổ quá, chết mất!!!
[A a a a a!! Úc bảo thật sự quá đáng yêu a!! ]
[Hu hu hu, ta ổn! Ta muốn gọi bà xã!]
[Camera ngoài lề! Camera ngoài lề!]
[Ta phải nghĩ cách xóa xổ tên họ Cảnh kia.doge]
[Big gan! Ta thấy các ngươi sợ là đều muốn bị Cảnh ca đánh!]
Sau hai vòng thi đấu kết thúc, tám vị khách mời cũng coi như quen thân hơn.
Hiện tại mọi người đều có chút "vốn ban đầu" riêng, liền ngồi trong phòng khách bắt đầu tính toán trưa nay ăn gì.
Tổ ekip nửa đùa nửa thật nói, bọn họ phải tự giữ tiền cho cẩn thận, nếu có bị "trộm mất", "cướp mất", tổ ekip sẽ không chịu trách nhiệm nha.
Sau đó cho bọn họ hai lựa chọn.
Cách thứ nhất, đi xung quanh thôn dân nơi đó làm công, làm việc nhà nông đổi lấy đồ ăn sau đó tự mình mang về làm.
Cách thứ hai, có thể trực tiếp dùng xèng mua đồ ăn đã chín trong tủ lạnh.
Nghe hai lựa chọn này, các khách mời đều lựa chọn cách thứ hai.
Có sẵn rồi thì ai mà muốn tự mình đi làm cơ chứ?
Huống chi hiện tại bọn họ đều là người có xèng.
Nhưng chờ tới khi bọn họ được tổ ekip dẫn xuống tủ lạnh bán hàng tự động trong phòng bếp, đều ngây ngẩn cả người.
Giá cả kinh người!
Nhưng thức ăn chín này cũng rất phong phú, như cơm gà bít tết Orleans, cơm chiên trứng sốt thịt, cơm bò bít tết v.v, nhưng giá cả trung bình cần 25 đồng xèng, rẻ nhất là cơm nắm cũng phải 13 đồng xèng!
Khách mời có số xèng cao nhất cũng chỉ có 21 đồng.
Nói rõ là muốn đào rỗng bọn họ.
Vì thế bọn họ chỉ có thể lựa chọn mua một suất cơm nắm chà bông khá rẻ, tuy hương vị không ra gì, nhưng hai người ngồi cùng nhau, đút cho nhau ăn, em một miếng anh một miếng, ăn còn rất thơm.
"Anh anh, anh thích ăn thịt ruốc, cái này để lại cho anh."
"Ngốc à, em ăn đi."
[Nghèo khó, nhưng vẫn ân ái ha ha ha!]
[Khà khà, ta rất thích ánh mắt hút hồn như này, bẽn lẽn tươi cười ~!]
[Ta là thổ cẩu! Thích nhất cốt truyện như này!]
Khi các fan lại bị tình yêu "nghèo khó" tuyệt mỹ của các khách mời cảm động, màn ảnh lại đột ngột thay đổi.
Cảnh Vân Trăn cùng Úc Khải không biết đã leo lên đỉnh nóc nhà từ hồi nào, người quay phim phải mất rất nhiều công sức mới leo lên theo được, kết quả camera đảo qua, tất cả mọi người đều kinh sợ.
Các cặp đôi khác đang "nghèo khó yêu đương", trước mặt Cảnh Vân Trăn và Úc Khải lại bày tận 10 phần cơm.
Cái gì mà cơm bò bít tết ớt đen, thịt gà cà ri, cánh gà nướng kiểu Orleans, cơm chiên thăn bò, thậm chí còn ăn đầu cá sốt ớt.
Quay phim đều ngây người: "Các cậu lấy đâu ra vậy?!|
Cảnh Vân Trăn: "Trong tủ lạnh bán hàng tự động."
Quay phim: "Tiền ở đâu ra?"
Cảnh Vân Trăn: "À, 'trộm', đạo diễn nói, có thể trộm mà."
? Một đôi khách mời theo lên xem náo nhiệt ngẩn ra.
Bọn họ mau chóng sờ túi áo trên người mình, còn nói cho các khách mời khác.
"Cảnh ca trộm xèng, các vị còn xèng không?"
"Hả?"
"Mau nhìn xem, mau nhìn xem."
Kết quả lại phát hiện, xèng trên người bọn họ vẫn còn y nguyên, vậy Cảnh Vân Trăn lấy xèng ở đâu?
Trong lúc đang nghi hoặc.
Ngoài màn ảnh truyền tới tiếng hét chói tai của đạo diễn: "Cảnh Vân Trăn, cậu lấy trộm trên người tôi lúc nào?!"
Cảnh Vân Trăn không mặn không nhạt nói: "Lúc ông làm mẫu sử dụng tủ lạnh bán hàng tự động như nào ấy."
Đạo diễn: "Sao cậu có thể trộm của tôi?!"
Cảnh Vân Trăn đúng lý hợp tình: "Chính ông nói có thể trộm mà."
Cũng không quy định là trộm của ai.
Hắn dựa vào bản lĩnh trộm được!
Đạo diễn: "......!!!"
Đạo diễn: "Còn bao nhiêu cậu trả lại cho tôi!"
Cảnh Vân Trăn buông tay: "Sorry, đã tiêu hết."
Đạo diễn: "......"
Tức giận nha, nhưng lại không làm gì được.
[ Ha ha ha ha ha ha ha! ]
[ Chết tiệt, trộm xèng của đạo diễn? Cũng chỉ có Cảnh Vân Trăn mới nghĩ ra được ha ha ha!! ]
[Thiếu chút nữa là quên mất, Cảnh ca là sát thủ tống nghệ, một người đàn ông bị đông đảo đoàn phim tống nghệ kéo vào sổ đen.doge]
[Nhớ lại《10 ngày của người giàu 》. ]
[Khoan đã, đại ca, anh có còn nhớ anh đang tham gia chương trình yêu đương không?]
Cảnh Vân Trăn nhìn các khách mời cùng tới đây, hào phóng tỏ vẻ: "Cá nhỏ nhà tôi chọn xong thì có thể bán cho các vị với giá thấp, hai....." xèng.
Còn chưa nói xong, Úc Khải nói: "Bốn xèng."
Cá máy tính hình người vừa rồi tính qua, cặp đôi có ít xèng nhất có thể lấy ra 4 đồng xèng, có nhiều không gian để thịt hơn.
[? Không hổ là gian thương ha ha ha!]
[Úc Khải thay đổi rồi, cậu ấy không còn là một con cá ngây thơ vô tư trước kia nữa ha ha!]
[Cười chết mất, Úc tiểu bảo bối cũng học xấu theo Cảnh Vân Trăn!]
[Ta xin gọi là đôi chồng chồng gian thương!]
Bốn xèng là có thể ăn được bò bít tết, cánh gà, sốt thịt? Các khách mời nhìn cơm nắm trên tay, lập tức cảm thấy nó không thơm, sôi nổ bỏ xèng mua cơm.
Vì thế Cảnh Vân Trăn và Úc Khải không chỉ có một bữa ăn ngon miễn phí, mà còn kiếm lời 12 đồng xèng.
Lai lịch chính đáng, khiến đạo diễn muốn thu lại cũng không thu được.
Đạo diễn sắp bị tức chết rồi.
[ Ha ha ha! Quá buồn cười!! ]
[Người đàn ông khác đều cùng bà xã của mình chia sẻ mỹ thực cho bà xã, Cảnh ca của chúng ta trực tiếp cho bà xã của mình một bữa tiệc Mãn Hán toàn tịch.doge]
[ Không hổ là hắn! ]
Khi bọn họ cơm nước xong, đã bị tổ ekip an bài đi làm nhiệm vụ —— giúp thôn dân cho thỏ ăn, cho ăn hết một túi thức ăn chăn nuôi lớn mới được nhận "tiền công".
Vốn dĩ mọi người đều cảm thấy cho thỏ ăn đơn giản, so với những chương trình tống nghệ trước kia múc phân tươi tưới cây dễ hơn nhiều, kết quả ai biết thỏ ở đây đặc biệt nhát gan, vừa nhìn thấy một đám người xa lại khiêng súng ngắn tiến vào, đừng nói là ăn, đã sợ tới mức chạy tán loạn.
Sau đó liền xuất hiện hình ảnh đầy buồn cười của các khách mời cầm theo thức ăn chăn nuôi đuổi theo đám thỏ cho ăn.
"Anh thỏ, ông thỏ, mày ăn chút đi!"
"Đừng chạy, đừng chạy! Chúng tao sẽ không thương tổn mày đâu!"
"Thỏ thỏ, thỏ thỏ đáng yêu, mày mau tới đây ăn cơm đi!"
[ Ha ha ha ha, thỏ thỏ bị sợ hãi! ]
[ Thỏ thỏ: Alo, 110 phải không? Ta muốn báo công an, nơi này có một đám người thật đáng sợ!]
[ Ha ha ha ha, thỏ thỏ đáng yêu như vậy, vì sao muốn cho thỏ thỏ ăn.doge ]
Lúc này màn ảnh chiếu sang đám thỏ bên trái, Úc Khải không hổ là cá mặn vương, chưa làm gì cả, chỉ ngồi trên ghế nhỏ, vắt chéo chân, một tay cầm thức ăn chăn nuôi, vô cùng có lệ.
Một bộ lười biếng các ngươi thích ăn thì ăn.
Không ngờ ngược lại dẫn tới một đám thỏ, vây quanh bên chân cậu.
Các khách mời khác thấy vậy sôi nổi noi theo, nhưng những con thỏ đó cũng không để ý tới bọn họ, chỉ vây quanh Úc Khải.
Rõ ràng đều cầm thức ăn chăn nuôi, lại không thỏ hỏi thăm, thậm chí mấy con thỏ đi qua bên cạnh họ cũng thờ ơ không thèm nhìn bọn họ cái nào, nhảy bình bịch về phía Úc Khải.
Úc Khải cư nhiên lại có "thể chất hút thỏ" thật thần kỳ?!
Nhìn một đống lông xù màu trắng màu xám cọ cọ bên cạnh chân Úc Khải.
Bình luận hô to chết mất.
[ A a a a a! Là thỏ thỏ, là thỏ thỏ!! Thỏ thỏ quá đáng yêu rồi!! ]
[ Những con thỏ này quá ngoan nhỉ?! ]
[ Đáng yêu chết chết ta!! ]
Cảnh Vân Trăn ở cách đó không xa ý đồ bắt con thỏ vừa đe dọa vừa dụ dỗ cho thỏ ăn có chút khó chịu, hắn dùng chân dịch dịch đám thỏ, chen tới cạnh Úc Khải, kết quả vừa mới dịch ra, đám thỏ lại lập tức sáp lại.
Khi Úc Khải cúi đầu nhặt đồ, một con trong đó cứ nhiên còn đứng bằng hai chân cọ cọ đầu vào má Úc Khải, giống như hôn hôn cậu.
"Này!" Cảnh Vân Trăn lập tức xách lấy con thỏ không thành thật kia: "Mày làm gì thế? Hôn bà xã tao à?"
Sau đó trước khi Úc Khải phản ứng lại, nhanh chóng thò lại gần mặt cậu hôn một cái.
Sau đó nghiêm túc giáo dục con thỏ kia: "Thấy chưa? Bà xã của tao chỉ tao mới được hôn."
Úc Khải:?
[ Ha ha ha! Cảnh ca cư nhiên ghen tị với một con thỏ??? ]
[ Ha ha ha ha, không ngờ Cảnh Vân Trăn lại trẻ con như vậy! ]
[ Cảnh Vân Trăn: Tìm được lý do hôn bà xã, hí hí!]
[ Ai nha ai nha, mặt Úc bảo bối lại đỏ, khà khà~~ ]
Cảnh Vân Trăn thơm xong đang đắc ý, Úc Tiểu Khải thẹn quá hóa giận xách một con thỏ lên tới trước mặt hắn, nói đùa: "Đại ca thỏ, cắn anh ấy!"
Cảnh Vân Trăn vỗ vỗ mặt con thỏ đang muốn cười nhạo bọn họ, không ngờ con thỏ thoạt nhìn nhát gan ngoan ngoãn kia lại thật sự bất ngờ ngẩng đầu cắn hắn một cái?!
"Á." Cảnh Vân Trăn rút cánh tay về.
"A, không sao chứ?" Úc Khải vội vàng buông con thỏ tới xem xét ngón tay Cảnh Vân Trăn, phát hiện bên trên có một vết cắn nhỏ, chảy máu.
Cảnh Vân Trăn vừa định nói không sao, nhưng thấy Úc Khải quan tâm, lập tức vẻ mặt "Anh đau quá", yếu đuối chôn mặt trong lòng ngực Úc Khải.
[ Cảnh ca không sao chứ?! ]
[ Thoạt nhìn có vẻ đau, anh ấy không sao chứ? ]
[ Không phải chứ, con thỏ cắn người đau như vậy sao? ]
[Khoan đã, kỹ thuật diễn của Cảnh ca có phải hơi lố quá rồi không?]
[Đau lắm! Trước kia ta đã bị thỏ cắn rồi! Thật sự đau!]
[Đúng đúng, thỏ dù sao cũng là động vật gặm nhấm, hàm răng giống như cưa! Cắn một cái có thể đứt một miếng thịt!]
Úc Khải và nhân viên công tác của chương trình đều hoảng sợ.
Tổ ekip nhanh chóng an bài Cảnh Vân Trăn xuống núi đi bệnh viện tiêm phòng.
Bình thường, bị thỏ cắn không cần tiêm vắc xin phòng bệnh, nhưng dù sao Cảnh Vân Trăn cũng là một đại minh tinh, nếu xảy ra chuyện gì, chương trình phải chịu trách nhiệm, cho nên để đề phòng vạn nhất, vẫn đưa Cảnh Vân Trăn xuống núi đi tiêm.
Úc Khải đương nhiên cũng đi xuống theo.
Lúc băng bó, Cảnh Vân Trăn nháy mắt ra hiệu đủ kiểu cho bác sĩ, bảo anh ta bọc hết cả cánh tay mình lại, còn treo lên cổ.
[Chết tiệt, Cảnh ca bị thương nặng như vậy sao?!]
[??? Bị thỏ cắn nghiêm trọng như vậy?]
Ngay cả cư dân mạng vừa rồi phổ cập con thỏ cắn người thật sự rất đau ở khu bình luận cũng ngơ ngác.
[Có lẽ là vậy......nhỉ?]
Úc Khải cũng ngây ngẩn cả người: "......Anh, anh không sao chứ?"
"Bác sĩ nói, thương đến xương cốt."
Úc Khải: "Hả? Vậy không quay nữa, chúng mình về Cửu Thành đi."
Đều thương đến xương cốt, này cũng quá nghiêm trọng.
Úc Khải nói liền muốn mang Cảnh Vân Trăn trở về, xe tải nhỏ chở cửa thuấn di đi theo cậu, tùy thời có thể trở về, Cảnh Vân Trăn lại nói: "Không sao, nghỉ ngơi một chút là được rồi."
Úc Khải: "Hả, thật sao?"
Lúc về lại trên núi, đã là hơn 7 giờ tối, các khách mời khác đều ở phòng chiếu phim nhỏ trong biệt thự xem phim.
Cảnh Vân Trăn và Úc Khải liền về phòng nghỉ ngơi.
Bọn họ vừa về đến phòng, liền phát hiện trước cửa có một cái lồng sắt, bên trong có một cục bông lông xù xù.
Là con thỏ cắn Cảnh Vân Trăn bị thương kia.
Hộ thôn dân kia cũng cảm thấy có lỗi với bọn họ, liền đem con thỏ này tới cho bọn họ xử lý, muốn ăn muốn xẻo đều được.
Tổ ekip còn tắm rửa cho nó một cái, sấy khô, toàn bộ lông xõa tung mềm mại thơm ngào ngạt, vô cùng đáng yêu.
Úc Khải mở lồng sắt ra, nhìn con thỏ chủ động tới gần cọ cọ cậu, cười.
A, đáng yêu quá, không ăn, để nuôi thôi.
Thấy Úc Khải xoa lông thỏ đến nghiện, không để ý gì khác, Cảnh Vân Trăn không cam lòng tranh sủng: "Tiểu bảo bối, nó cắn anh bị thương, em còn thích nó à?"
"Đừng giả bộ." Úc Khải cũng không ngốc: "Răng nó nhỏ như vậy có thể cắn tới xương anh được à?"
Ban đầu còn lo lắng một chút, sau mới tỉnh táo lại, rõ ràng là muốn nhân cơ hội trêu chọc cậu, Úc Tiểu Khải mới không bị mắc lừa đâu!
"Lại nói là anh đánh mặt của nó trước."
Có câu đánh người không đánh vào mặt, thỏ cũng có tôn nghiêm có được không?
A! Cư nhiên vì một con thỏ trách cứ hắn?
Cảnh Vân Trăn càng ghen, hăn vươn tay mạnh mẽ kéo Úc Khải tới, hôn lên má cậu.
"Bà xã, đừng sờ thỏ nữa, sờ anh ~"
"......Trẻ con, anh có cái gì hay mà sờ."
Thấy Úc Khải ra vẻ lạnh lùng thu tay, thực tế lại bắt đầu đỏ mặt.
Cảnh Vân Trăn càng thêm kiêu ngạo, mạnh mẽ ôm người vào trong lòng ngực, cúi đầu nhẹ nhàng cắn một cái lên vành tai cậu.
"Là em bảo con thỏ cắn anh, bây giờ anh phải cắn lại."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]