Chương trước
Chương sau
Tác giả: Lâm Thược

Edit: Bilun

Bí vừa quất bốn tập Giang hồ lắm kẻ dở hơi bà con ạ~ thím nào mua chưa, nghe nói vẫn chưa kết, mọi lần toàn chờ ra hết rồi mới mua, nhưng lần này sợ nó hết sách nên quất trước

Gần giống với suy đoán của Cảnh Vân Trăn.

Ngày đầu tiên Trần Chỉ Mẫn mang theo Úc Tinh Thần tới gặp Hoắc Hãn Giang, Hoắc phu nhân đã biết.

Bà không nhanh không chậm xử lý công việc trong tay, đi theo Hoắc Hãn Giang, tìm tới Úc Tinh Thần và Trần Chỉ Mẫn đã dọn vào biệt thự ở vùng ngoại thành.

Trình diễn một màn "Phu nhân chính thức ác độc bắt nạt mẹ con đáng thương".

Hoắc phu nhân trực tiếp "mời" Úc Tinh Thần đi xét nghiệm ADN, lấy mẫu máu ngay tại chỗ, lại do trợ lý riêng của bà và Hoắc Hãn Giang cùng nhau mang vào.

Sau ba giờ, có kết quả.

Kết quả xét nghiệm thể hiện, Hoắc Hãn Giang chính là cha ruột của Úc Tinh Thần!

Úc Khải: "Hả?"

Úc Tinh Thần thật đúng là ruột thịt nhà họ Hoắc.

Chẳng lẽ cậu suy nghĩ nhiều rồi?

Kỳ thật Úc Tinh Thần cũng không biết cốt truyện, mọi thứ đều là trùng hợp kỳ diệu, đều là hào quang nhân vật chính khống chế cốt truyện?

Nhưng sự tình phát triển tới một bước này, thật sự khiến Úc Khải tin tưởng nếu sức mạnh "cốt truyện" lớn như vậy, hình như lại không có tính thuyết phục lắm.

Khi Úc Khải đang suy tư, đột nhiên chú ý tư liệu đến đây còn chưa kết thúc, phía sau vẫn còn.

Úc Khải: "Đây là......"

Xem xong nội dung phía sau.

Úc Khải và Cảnh Vân Trăn cùng lộ ra vẻ mặt cảm thấy mỹ mãn.

Ăn tới rồi, ăn tới rồi, miếng dưa này, thật thơm~



Lúc này ở bên kia, Trần Chỉ Mẫn vừa mới về đến nhà.

Bà ta vốn chịu thiệt ở chỗ Úc Khải và Cảnh Vân Trăn, tâm trạng đã rất buồn bực, không thể ngờ rằng.

Trên đường còn gặp điều khiển giao thông, kẹt xe ở trung tâm thành phố hồi lâu, tâm trạng càng thêm bực bội, tức giận đến mức muốn mắng chửi người, rốt cục hiện tại mới về đến nhà.

"Mẹ?" Úc Tinh Thần cũng chưa nghỉ ngơi, chờ bà ta ở phòng khách, thấy bà ta tiến vào với vẻ mặt này, quan tâm nói: "Mẹ làm sao vậy? Đi đâu vậy?"

"Tinh Thần!" Trần Chỉ Mẫn thở phì phì đi vào, đặt túi xách xuống: "Đương nhiên là mẹ đi tính sổ với cái tên nhà quê kia hộ còn rồi! Thật là tức chết mẹ!"

"Hả?"

Úc Tinh Thần đã sớm đoán được Trần Chỉ Mẫn đi tìm Úc Khải gây chuyện, cũng đoán được chỉ sợ bà ta không ăn được quả ngon, lại còn cố ý làm ra vẻ lo lắng: "Cậu ta làm gì mẹ? Mẹ, mẹ không sao chứ?"

"Nó và Cảnh Vân Trăn, một đứa coi mẹ thành nhân viên tiếp thụ trên đường, một đứa trước mặt mọi người chửi mẹ là tiểu tam!" Trần Chỉ Mẫn tức đến run người: "Cái gì mà tiểu tam?! Vốn dĩ mẹ mới là bạn gái thực sự của Hãn Giang, nếu không phải cái bà già chết tiệt nhà họ Hoắc kia tìm mọi cách ngăn cản, mẹ đã sớm trở thành Hoắc phu nhân, đâu đến lượt Hà Hàm Tuyết kia?! Cô ta nhân lúc cháy nhà mà hôi của!"

Nhắc tới Hà Hàm Tuyết, Trần Chỉ Mẫn lại nghĩ đến chuyện xảy ra ngày đó.

Người phụ nữ mặc một thân thời trang cao cấp đi vào biệt thự của bọn họ, mang theo bốn năm vệ sĩ, lấy tư thái tuyệt đối cao ngạo mạnh mẽ đưa bọn họ đi xét nghiệm ADN.

Toàn bộ quá trình, ánh mắt nhìn bọn họ giống như đang nhìn rác rưởi, tràn ngập ghét bỏ.

Lúc rời đi, cho dù Hoắc Hãn Giang che chở bọn họ, bà ta cũng không khách khí nói: "Ta cũng không hứng thú với những việc đó của các người, nhưng quản tốt tay chân của mình, đừng đụng vào thứ không nên đụng vào."

Trần Chỉ Mẫn nhớ lại những việc này, càng tức: "Con mụ già thối đó! Tinh Thần, con chắc chắn bà ta hai năm sau sẽ chết sao?!"

Hôm nay bà ta nói ra những lời này, đừng để đến lúc đó Hà Hàm Tuyết không chết, coi như bà mất công toi.

"Mẹ, mẹ yên tâm, tin tức tuyệt đối đáng tin cậy." Úc Tinh Thần an ủi Trần Chỉ Mẫn: "Aiz, mẹ cũng đừng nóng giận, đừng tức giận ảnh hưởng tới thân thể thì không tốt, con đã nói rồi, chúng ta hiện tại.....hiện tại danh không chính ngôn không thuận, mấy năm nay chỉ có thể nhịnh

"Nhịn?"

Nhịn một Hà Hàm Tuyết còn chưa đủ, bây giờ hai tên vô danh tiểu tốt đều giẫm lên trên đầu bọn họ, còn muốn nhịn?

Vậy không biết Hà Hàm Tuyết và hai đứa con trai của bà ta đã chê cười bọn họ thế nào ở sau lưng.

"Không được, mẹ không nuốt được khẩu khí này!" Trần Chỉ Mẫn ngồi ở trên sô pha càng nghĩ càng tức giận, oán hận nói: "Dứt khoát tìm người trùm bao tải trói cái tên nhà quê kia lại, giáo huấn cho nó một trận! Để nó về sau cũng không dám kiêu ngạo nữa."

Úc Tinh Thần: "Vậy không được, bên người cậu ta luôn có vệ sĩ, cơ bản không rời khỏi."

Úc Tinh Thần đã sớm nghĩ tới biện pháp này.

Nếu có thể, còn có thể chụp một vài tấm ảnh khiếm nhã để uy hiếp cậu.

Kiếp trước, cá của Úc Tinh Thần từng có người đã làm chuyện này, trói Úc Khải lại, hung hăng thu thập một trận.

Nhưng hiện tại bên người Úc Khải luôn có năm sáu vệ sĩ vây quanh, trừ khi là ở cùng với Cảnh Vân Trăn, nếu không sẽ không rời một bước.

Trói cậu? Căn bản không có cơ hội.

Trần Chỉ Mẫn: "Con có tư liệu đen của nó không? Chúng ta mua thủy quân phát lên mạng!"

Úc Tinh Thần: "Có thì có, nhưng vô dụng....."

Những việc này y đã thử qua cả 800 trước rồi.

Cả chặng đường của Úc Khải, phẫu thuật thẩm mỹ, kỹ thuật diễn kém, đời sống cá nhân hỗn loạn, thất học, không thiếu bôi nhọ, nhưng từng cái đều được làm sáng tỏ.

Lúc trước chửi cậu thất học còn không gây ra tí gợn sóng nào, hiện giờ sau chương trình《 Máy tính mạnh nhất 》, năng lực của Úc Khải rõ như ban ngày, thiết lập tính cách thiên tài vững như bàn thạch, nếu còn ai dám nói cậu thất học, đều bị chửi như chó.

Trần Chỉ Mẫn: "Mẹ không tin cậu ta không có tư liệu đen khác, không phải cậu ta và Cảnh Vân Trăn cho một chân sao? Chúng ta có thể tìm người giám sát, nếu chụp được ảnh hai người bọn họ thân mật, cậu ta liền xong đời."

Úc Tinh Thần: "Bọn họ giấu rất kín, người sáng suốt đều có thể nhìn ra quan hệ của bọn họ không bình thường, nhưng cho tới giờ paparazzi chưa từng chụp được gì đáng giá, sự tình chắc chắn không đơn giản như vậy."

Hơn nữa, Úc Khải và Cảnh Vân Trăn đều là nam thanh niên độc thân, là diễn viên chữ không phải idol, cho dù thật sự ở bên nhau thì có làm sao?

Chỉ với điều này sẽ không hủy hoại được bọn họ.

Trần Chỉ Mẫn: "Vậy phải làm sao? Thật sự để cho bọn họ đi tiểu lên đầu chúng ta sao? Việc con là ông chủ Sang Huy bị đuổi ra khỏi đoàn phim—— chỉ sợ ngày mai toàn bộ người trong giới đều biết."

Về sau còn lăn lộn thế nào nữa?

Trần Chỉ Mẫn: "Hay là trực tiếp nói cho ba con, để ông ấy giúp chúng ta giáo huấn nó!"

"Không, mẹ đừng chủ động nói với ba." Úc Tinh Thần ngăn bà ta lại: "Mẹ, con có biện pháp tốt hơn....."

Ba ngày sau, hội đấu giá từ thiện Shio.

Úc Khải và Cảnh Vân Trăn tham dự buổi tiệc này.

Cảnh Vân Trăn được mời tới tham gia bán đấu giá để kéo nhiệt độ và làm từ thiện, còn Úc Khải thì sao?

Lần này cậu đi làm "phóng viên".

Hai tháng sau sẽ bắt đầu quay《 Phóng viên cá mặn thực tập 》, tuy nói là "Cá mặn", nhưng nhân vật chính là sinh viên khoa báo chí mới tốt nghiệp, kỹ năng chuyên môn vẫn phải có.

Úc Khải muốn diễn tốt nhân vật này, đương nhiên phải quan sát học tập những phóng viên thực sự ngày thường làm việc như thế nào.

Trong phim, Úc Khải làm phóng viên thực tập, đại đa số thời điểm đều thay cấp trên chụp ảnh quay phim, cho nên hiện tại cậu phải cố ý trang điểm tương đối đơn giản, đội một cái mũ che nửa khuôn mặt, ôm camera đi theo các đại ca phóng viên khác lăn lộn.

Đừng nói, ngày thường cậu đều là đối tượng được phỏng vấn, hiện giờ thay đổi góc độ cũng rất mới lạ.

Nhưng loại cảm giác mới lạ này duy trì không lâu, Úc Khải liền cảm thấy mệt mỏi vì người tới người lui, lại tiến vào trạng thái câu cá.

Mở ra hình thức vây xem, tùy tiện cầm lấy camera chụp hai tấm xem như hoàn thành nhiệm vụ.

Cảnh Vân Trăn ở trung tâm phỏng vấn liếc mắt một cái liền thấy tiểu cá mặn đang khua nước ở bên ngoài, đúng vậy, cho dù là với bị bạn trai này của mình, Úc Khải cũng chỉ cầm camera chụp ba tấm thể hiện sự tôn trọng.

Cảnh Vân Trăn buồn cười.

Quả nhiên là diễn xuất đúng bản chất.

Khi ở trước mặt công chúng, hình tượng của Cảnh Vân Trăn luôn luôn khá nghiêm túc và lạnh lùng.

Nhưng lúc này cười, ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra dịu dàng tràn ra khóe miệng, giống như núi tuyết hòa tan, mắt đào hoa tràn đầy nhu tình.

"Oa!!"

"A a a!"

Các phóng viên lập tức kích động giơ lên camera, các phóng viên khác vốn dĩ đã xoay người rời đi chuẩn bị đi phỏng vấn những người khác nghe thấy tiếng kích động lập tức không hiểu gì quay trở lại.

Úc Khải ở ngoài cùng:???

Để trốn tránh những người này, cậu chỉ có thể liên tiếp lui ra sau, trong lúc hỗn loạn không may đụng vào người khác.

"Á!"

Một người phụ nữ mặc lễ phục màu đen ngã xuống đất, Úc Khải nhanh chóng xoay người xin lỗi: "Xin lỗi cô, cô không sao chứ?"

Cậu vươn tay để nâng người, bàn tay giơ ra một nửa liền dừng lại, bởi vì người phụ nữ này cư nhiên là Trần Chỉ Mẫn.

"Cậu làm gì thế? Sao không cẩn thận như vậy?" Trần Chỉ Mẫn ngẩng đầu, sau khi thấy rõ ràng là Úc Khải, sắc mặt cũng biến đổi: "Sao lại là cậu?"

Úc Khải cũng không ngờ lại gặp bà ta ở chỗ này.

Tuy không thích người phụ nữ này, nhưng dù sao cũng là cậu đụng vào làm người ta ngã, vì thế vẫn lễ phép xin lỗi: "Ngại quá, phu nhân, vừa rồi quá hỗn loạn, tôi không thấy bà ở phía sau, bà không sao chứ?"

Trần Chỉ Mẫn đẩy cánh tay cậu đang vươn tới: "Không phải cố ý? Một người lớn như tôi đứng ở đây cậu còn không nhìn thấy? Tôi thấy cậu chính là cố ý, cậu chính là chồn chúc tết gà!"

Úc Khải: "......Tuy vậy nhưng mà, 'chồn chúc tết gà' không phải dùng như vậy."

Hệ thống: 【 Phốc! 】

Tìm lỗ hổng, Úc Khải yyds! (mãi mãi là thần)

Trần Chỉ Mẫn bị nghẹn một chút, cả giận nói: "Vậy cậu chính là mù! Cậu....."

Cảnh Vân Trăn đã trước tiên đi tới: "Chuyện gì vậy?"

Hắn vừa tới đây, các phóng viên đang vây quanh hắn chụp ảnh cũng vây tới, nhìn thấy rõ ràng mặt Úc Khải.

"Chàng trai kia là Úc Khải!"

"Thì ra cậu ấy cũng ở đây."

"Có chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra? Vì sao cậu ấy ăn mặc như vậy?"

Đối mặt với ống kính, Trần Chỉ Mẫn lập tức thay đổi bộ mặt, bày ra vẻ mảnh mai vô tội, hốc mắt đỏ bừng khụt khịt nói: "Tôi.....tôi vừa rồi đứng ở phía sau đây, cậu ta đột nhiên đụng tôi ngã xuống đất, còn chửi tôi...."

Úc Khải: "Tôi chửi bà khi nào?"

Hả???

Các phóng viên ngửi được mùi bát quái, sôi nổi giơ camera lên.

Trần Chỉ Mẫn: "Cậu vừa nói còn không dám thừa nhận sao? Úc Khải, tôi biết cậu không thích tôi, ghét con trai tôi, nhưng dù sao tôi cũng là trưởng bối, sao cậu có thể sỉ nhục tôi như vậy? Cậu...."

"Bà có chứng cứ không?" Cảnh Vân Trăn đơn giản thô bạo ngắt lời bà ta: "Bà đừng nói bừa."

"Việc này còn cần chứng cứ làm gì? Mọi người đều nhìn thấy, là Úc Khải đụng tôi ngã xuống đất!"

Cảnh Vân Trăn: "Đây vốn dĩ không phải đường đi, một cây cột to như vậy ở phía sau, bà không có việc gì đứng chen chúc ở đây làm gì? Bên này là khu phỏng vấn, có người phỏng vấn bà à? Bà tới đây xem náo nhiệt cái gì? Còn nữa, vừa rồi tôi thấy rõ ràng Úc Khải vươn tay đỡ bà, chính bà không cần, còn nói cậu ấy chửi bà? Chắc là có người thấy nhỉ?"

Một phóng viên bên cạnh lập tức trả lời: "Tôi thấy, Úc Khải đã xin lỗi, cậu ấy muốn đỡ vị phu nhân này lên, là bà ấy không nhận, bà ấy còn nói cái gì mà đây là chồn chúc tết gà."

"Nghe thấy chưa? Dì à, ở trước mặt nhiều bạn bè phóng viên bà phỉ báng mà không có chứng cứ, chúng tôi có thể tố cáo bà."

"Cậu!"

Một tràng của Cảnh Vân Trăn lập tức khiến Trần Chỉ Mẫn không nói ra lời.

"Mẹ! Mẹ không sao chứ?" Úc Tinh Thần vẫn luôn tránh ở bên cạnh nhìn tình huống đi ra, nôn nóng nâng Trần Chỉ Mẫn dậy: "Cảnh Vân Trăn, Úc Khải, hai người đừng quá đáng! Vỗn dĩ là cậu làm mẹ tôi ngã, hai người còn có lý?"

"Mẹ, mẹ sao rồi?" Úc Tinh Thần đau lòng không thôi: "Mẹ tôi là người đã hơn 40 tuổi rồi, làm sao chịu được cú ngã như vậy chứ?"

"A, đầu gối mẹ, đầu gối đau quá....."

"Không phải là vỡ xương bánh chè rồi chứ?! Mẹ, sao rồi?"

Trần Chỉ Mẫn cũng phối hợp mà phát ra tiếng kêu đau.

Hai mẹ con kẻ xướng người hoạ, lập tức dẫn tới sự quan tâm đồng tình của người xung quanh.

"Phu nhân, bà không sao chứ? Bị thương ở đâu?"

"Ai da, nặng như vậy? Phu nhân, bà mau ngồi xuống!"

Còn có người nhỏ giọng thì thầm.

"Úc Khải và Cảnh Vân Trăn cũng quá không có phong độ thân sĩ nhỉ?"

"Dù thế nào, đụng phải người ta, cư nhiên còn kiêu ngạo như vậy."

"Đụng người ta thành như vậy, cũng quá thảm."

Vốn dĩ Úc Khải còn có chút áy này, hiện tại coi như cũng nhìn ra, hai người này cố ý.

Úc Khải đè lại Cảnh Vân Trăn đang muốn phát hỏa ở bên cạnh: "Phu nhân, bà thoạt nhìn bị thương không nhẹ? Vừa lúc, chỗ tôi có bác sĩ, tôi cho bác sĩ đến xem thương thế của bà nhé, nếu là do tôi tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng."

Úc Khải nói xong ra hiệu cho Đường Hân Nhiên, Đường Hân Nhiên lập tức hiểu ý.

Chưa tới năm phút, nữ bác sĩ ở đây tùy thời đợi lệnh liền đi tới: "Chào ngài, tôi là bác sĩ tư nhân Liễu Nguyệt, đây là giấy chứng nhận của tôi."

Úc Khải cư nhiên còn mang theo cả bác sĩ riêng.

Đây là thao tác mà Úc Tinh Thần và Trần Chỉ Mẫn hoàn toàn không dự đoán được.

Thấy cô, Trần Chỉ Mẫn liền luống cuống, vội vàng nói: "Không, tôi không cần cô xem!"

Cảnh Vân Trăn cười cười, "quan tâm" nói: "Phu nhân, bà đừng khách khí, đã nghiêm trọng như vậy rồi, vẫn nên để bác sĩ xem mới được đúng không? Là bọn tôi gây ra, đương nhiên chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng."

Một đám quần chúng vây xem cũng khuyên nhủ bà ta.

"Đúng đúng, phu nhân, bà vẫn nên khám xem thế nào đi!"

"Chẳng may xương bánh chè bị vỡ thì sao? Vẫn nên khám xem? Nếu nghiêm trọng thì phải mau chóng đi viện."

"Không, tôi không cần!" Trần Chỉ Mẫn ngồi trên ghế, che lại đầu gối liên tục kêu đau, nhưng dù thế nào cũng không chịu buông tay.

Bác sĩ đi tới cạnh Trần Chỉ Mẫn ngồi xổm xuống, nắm lấy tay bà ta, dịu dàng nói: "Phu nhân, ngài yên tâm, tôi xem giúp bà, tôi là người chuyên nghiệp, tôi kiểm tra giúp ngài một chút."

Bác sĩ nói chuyện ngữ khí ôn hòa, nụ cười cũng rất dịu dàng, nhưng chỉ có Trần Chỉ Mẫn biết, lực tay của cô lớn thế nào.

Trần Chỉ Mẫn còn chưa phản ứng kịp, tay đã bị cô mạnh mẽ kéo ra.

Sau đó lộ ra một vết xước nhỏ trên đầu gối.

"......"

Trong lúc nhất thời không khí có chút xấu hổ.

Mỗi này mỗi này mỗi này? Còn kêu gào giống như sắp chết?

Úc Tinh Thần nhanh chóng nói: "Mẹ tôi lớn tuổi như vậy, nhìn vết thương thì nhỏ, không chừng bị nội thương!"

Trần Chỉ Mẫn: "Đúng vậy, hiện tại cả người mẹ đều đau....."

Úc Khải bất đắc dĩ buông tay: "Vậy hay là, các vị báo công an đi."

Vậy hay là, các vị báo công an đi.

"Phốc."

Không biết là ai không nhịn được, cười ra tiếng.

Bọn họ đều tỉnh táo lại, hóa ra là đang ăn vạ!

"Có chuyện gì vậy?"

"Sao tụ tập hết ở đây?"

Khi quần chúng vây xem càng lúc càng nhiều.

Cuối cùng Hoắc Hãn Giang cũng chú ý tới tình huống bên này, ông ta đã đi tới, dò hỏi: "Tinh Thần, Chỉ Mẫn, hai người sao vậy?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.