Bây giờ, gia đình số 4 đã nhận được trước một chai nước khoáng nhỏ và hai cái bánh quy nhỏ.
[Sao chỉ có hai cái thôi, nhỏ quá vậy!]
[Như vậy mới công bằng chứ, mỗi khi hoàn thành một nhiệm vụ phần thưởng là cố định, nhà đông người thì ăn nhiều nên công sức mọi người cũng tương đương.]
Nhận được đồ tiếp tế do con mình mang về, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của các phụ huynh khác, Thẩm Khanh mở nắp chai nước khoáng, trước tiên rót nước cho từng đứa con uống, sau đó bỏ hai cái bánh quy vào túi quần yếm của Đoạt Đoạt và Áo Áo, nói: “Nếu chạy mệt thì ăn dọc đường nhé.”
Cố Đoạt lắc đầu trước, lấy cái bánh quy trong túi ra đặt lại lên bàn trước mặt Thẩm Khanh.
Ý tứ rất rõ ràng, đó là phần bánh dành cho ba nhỏ ăn.
Áo Áo thấy anh trai làm vậy cũng dùng bàn tay mũm mĩm đưa cái bánh quy cho ba nhỏ: “Cho ba nhỏ ăn, Áo Áo không đói đâu!”
[Trời ơi, mấy đứa con ngoan quá đi mất QAQ]
[Đứa nhỏ này được dạy kiểu gì mà nhỏ xíu đã biết nhường bánh cho ba vậy? Thật sự đáng ngưỡng mộ!]
[Thấy chưa, Đoạt Đoạt với Áo Áo nhất định sẽ chăm sóc ba nhỏ rất tốt!]
Thực ra Thẩm Khanh cũng rất cảm động, dù chỉ là chuyện nhỏ như một cái bánh quy, nhưng Đoạt Đoạt và Áo Áo lại sẵn lòng nhường cho mình ăn...
Bình thường hai anh em rất rộng lượng, nhưng đó là khi các bé đã được nuôi nấng đầy đủ, không thiếu ăn thiếu mặc rồi.
Khi chỉ còn một cái bánh quy nhỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ca-man-lam-bo-cua-nhoc-ga-con-hoc-hanh-nhu-dien/5036624/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.