Tự động tưởng tượng mấy phản diện trong truyện thành hình dáng tròn vo đáng yêu của hai nhóc nhà mình, Thẩm Khanh hết buồn luôn, thậm chí còn thấy mấy nhóc phản diện kia cũng đáng yêu ghê.
Nhưng đây không phải truyện.
Con mình tuyệt đối không thể thành phản diện.
Chỉ những người từng chịu khổ mới dễ đi theo con đường cực đoan.
Thẩm Khanh thẳng lưng, tuyệt đối không cho phép hai nhóc nhà mình bước vào con đường ấy.
Sau đó cậu lại nhìn sang Cố Hoài Ngộ.
Nãy giờ xúc động, được chồng dỗ dành an ủi, Thẩm Khanh mới phát hiện không biết từ khi nào đã nửa ngồi nửa dựa trên đùi anh.
Ặc...
Chân Cố tổng thì không sao, nhưng người lớn nặng thế mà ngồi lên một bên đùi thì ai mà chịu nổi chứ?!
Thẩm Khanh vội bật dậy.
Cố Hoài Ngộ nhướng mày, ngẩng đầu nhìn cậu.
Thẩm Khanh cúi đầu, vừa vặn đụng phải gương mặt trắng trẻo tuấn tú ấy.
"Em... Em hỏi câu cuối cùng nữa thôi..."
Không biết đã là câu "cuối cùng" thứ bao nhiêu, Thẩm Khanh có hơi ngại, mặt đỏ bừng.
Cố Hoài Ngộ nhìn mà bật cười: "Ừ, bà xã muốn hỏi gì thì hỏi."
Thẩm Khanh ngập ngừng: "Là... anh khỏi chưa vậy?"
"Anh?"
Vấn đề bất ngờ, tổng Cố hơi ngơ: "Anh khỏi gì cơ?"
"Thì sức khỏe của anh đó!"
Nghe xong, Cố Hoài Ngộ mỉm cười: "Em hỏi rồi mà, anh thấy rất ổn."
Anh vẫn giữ tư thế ngẩng đầu, từ góc nhìn này nhìn lên, cằm anh cũng khá nhọn, nhìn thế này đúng là phu thê tương xứng với Thẩm Khanh.
"Vậy... vậy thì..."
Thẩm Khanh đột nhiên quay đi, không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ca-man-lam-bo-cua-nhoc-ga-con-hoc-hanh-nhu-dien/5036595/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.