Chọc con cười chán chê, Thẩm Khanh như sực nhớ ra đối diện còn có người.
Cậu thẳng thừng quay sang Trạm Vũ:
“Nói chuyện chính đi, anh đừng nói với tôi là anh tưởng con tôi cãi anh vì mấy cái chuyện kiểu nỗ lực hay vận may đấy nhé?”
Trạm Vũ và mấy người phía sau: “?”
Bị khí thế thay đổi đột ngột của Thẩm Khanh làm cho bối rối.
Chàng trai vừa rồi còn đang cười toe toét, giờ đột ngột thu lại nét mặt. Cằm nhọn hơi nhướng lên, ánh mắt sắc bén dưới vành mũ lưỡi trai.
Giọng Thẩm Khanh nhẹ tênh, nhưng nghe vào lại thấy không giận mà vẫn khiến người khác khiếp.
Lúc này gương mặt anh tuấn ấy đã không còn vẻ ấm áp như gió xuân, mà là kiểu lạnh lùng cao quý kiểu đỉnh núi tuyết trắng. Đẹp thì đẹp đấy, nhưng nhìn là biết nguy hiểm, là kiểu “đẹp cỡ nào cũng chỉ có thể ngắm chứ đừng mơ leo lên”.
Cậu khẽ cụp mắt, giọng nhàn nhạt:
“Chẳng lẽ anh không thấy vấn đề chính là chuyện anh với đồng bọn của anh lén bàn tán sau lưng tôi, ám chỉ tôi là ‘người từ trên trời rơi xuống’, là ‘cướp vai cướp tài nguyên của người khác’ à?”
Nói đến đây, khóe môi Thẩm Khanh lại hiện lên nụ cười, nhưng là kiểu cười sáng rỡ đầy châm chọc.
Thẩm Khanh nói tiếp: “Là Áo Áo nghe được, mới chạy tới hỏi cho ra lẽ đấy.”
Thật ra thứ khiến Áo Áo tức không phải là mấy câu nói sáo rỗng về “nỗ lực” hay “vận may”, mà là mấy câu lén lút sau lưng, mơ hồ đổ tiếng oan cho ba nhỏ “giật mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ca-man-lam-bo-cua-nhoc-ga-con-hoc-hanh-nhu-dien/5036584/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.