Dĩ nhiên Thẩm Khanh không có linh lực gì cả.
Nhưng cậu có mấy vị thầy rất đặc biệt… chính là Cố Hoài Ngộ và hai nhóc con.
Ngay khi quyết định sẽ nghiêm túc tham gia tuyên truyền cho bộ phim cổ trang, Thẩm Khanh đã tìm giáo viên chuyên dạy tư thế chuẩn để chỉnh sửa lại phong thái.
Nhưng giáo viên còn hoang mang hơn cậu, nói: "Cậu mặc cổ trang vào thì chính là người cổ rồi, tư thế vốn đã đẹp, chỉ cần chậm rãi ổn định lại động tác là hoàn hảo rồi, học gì nữa?"
Thế nên học được vài buổi đã được tốt nghiệp.
Thẩm Khanh cũng không biết hóa ra tư thế sinh hoạt thường ngày của mình lại gần với khí chất cổ nhân đến thế, có chút tự mãn nho nhỏ. (Kkk)
Nhưng sau nghĩ lại, cậu cảm thấy mình mà có tư thái như thế thì cũng phải thôi, bởi vì nhìn về phong thái, thì còn ai hơn được Cố tổng, Đoạt Đoạt và Áo Áo nhà cậu chứ?
Cố tổng thì khỏi nói, người ta ngồi xe lăn mà khí chất vẫn đè người khác từ xa. Ở bên anh ấy lâu, tự nhiên cũng bị nhiễm một chút khí chất quý tộc.
Còn hai nhóc, Thẩm Khanh sớm đã phát hiện: nhà cậu không có nhóc nào là “nhóc bình thường”.
Ví dụ như Đoạt Đoạt, tư thế ngồi và đứng đều cực kỳ chỉnh tề, vai buông nhẹ, lưng thẳng, ngồi làm bài tập không cúi gập, có thể ngồi một mạch vài tiếng đồng hồ không động đậy.
Mà quan trọng là chẳng ai dạy! Tự thân thành khí chất!
Áo Áo thì vốn là kiểu "tiểu long ngạo thiên", càng chẳng cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ca-man-lam-bo-cua-nhoc-ga-con-hoc-hanh-nhu-dien/5036582/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.