Cả nhóm vừa đi ra khỏi công viên, Thẩm Khanh vừa kể cho Cố Hoài Ngộ nghe tình hình hiện tại của cô bé được quỹ từ thiện giúp đỡ.
Nghe nói ba lớn của Áo Áo đến rồi, hai vợ chồng nhà kia vốn cũng định tới cảm ơn Cố Hoài Ngộ cho đàng hoàng.
Nhưng chắc từ xa thấy vị sếp tổng ngồi xe lăn, lại không dám làm phiền. Dù sao cảm ơn Thẩm tiên sinh với Áo Áo cũng như nhau, đều là người một nhà cả.
Thẩm Khanh vốn cũng không thích biến chuyện thành kiểu được người ta cảm ơn rối rít, càng không muốn gây áp lực cho hai vợ chồng ấy nên dứt khoát không để họ đến.
Thẩm Khanh nói: “Nhìn sắc mặt con bé thì thấy hồi phục khá tốt rồi, hôm nay còn được ra ngoài hóng gió.”
Đó mới là điều cậu quan tâm nhất.
Bất kể khi nào, còn sống mới là quan trọng nhất.
Cố Hoài Ngộ nghe xong chỉ nhẹ gật đầu.
Áo Áo đi bên cạnh thì vẫn còn đang vui, nghe nhắc tới cô bé kia liền lập tức nhớ ra em gái, bỗng sững người một lúc rồi gọi to:
“Em gái!”
Thẩm Khanh liếc cậu bé: “Ở đây đâu còn em gái nào, người lúc nãy con gặp chính là em gái đấy.”
Áo Áo ngớ ra: “Ô… thật ạ?!”
Thì ra lúc nãy bị một đám ông bà cụ vây quanh khen tới tấp, được tâng bốc đến mức đầu óc mơ hồ, cậu nhóc lại quên béng mất em gái.
Giờ nhớ ra thì tự dưng lại tiu nghỉu hẳn.
Thẩm Khanh bèn an ủi:
“Không sao, em gái còn phải nằm viện thêm một thời gian nữa, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ca-man-lam-bo-cua-nhoc-ga-con-hoc-hanh-nhu-dien/5036574/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.