“...Cái gì cơ?”
Sau khi uống rượu, Thẩm Khanh phản xạ hỏi lại một cách vô thức. Thật ra trong đầu trống rỗng, hoàn toàn không hiểu ông lớn đang nói gì.
Cố Hoài Ngộ khẽ gật đầu, bình thản nói:
“Không phải gọi là tình cũ quay lại, vốn dĩ vẫn luôn là chỉ yêu một người.”
Giọng điệu đều đều, không nghe ra chút cảm xúc nào. Nhưng lại khiến người đang co rúc ở góc xe càng co rúm lại hơn.
Thẩm Khanh cảm thấy... lạnh quá: “...Hở?”
Mặt đỏ lựng lên vì rượu, Thẩm Khanh- người hôm nay đã bị Thẩm Duyên giảng đạo tình yêu nguyên một buổi trời, lại bắt đầu càm ràm: “Tình với chả yêu cái gì mà lắm thế…”
Chợt, cái đầu bị cồn làm tê liệt cuối cùng cũng chịu hoạt động lại, cậu bỗng bật dậy thẳng lưng, trừng mắt hỏi:
“...Trợ lý Điền bảo anh vẫn luôn đợi em hả? Đợi bao lâu rồi?”
Cậu thiếu niên tròn mắt nhìn sang người đàn ông ngồi phía bên kia xe, trong lòng lập tức dâng lên một nỗi lo sợ về sức khỏe của ông lớn.
Dù sao thì, như cậu vừa mới lải nhải lúc nãy: yêu đương cái gì chứ, sống được mới là quan trọng nhất!
Và Thẩm Khanh dám khẳng định rằng, bất kể thế nào, cậu cũng muốn Cố Hoài Ngộ sống, càng lâu càng tốt.
Cậu cảm thấy sắc mặt của Cố tổng hôm nay còn trắng hơn cả ngày thường, mặt lạnh lùng mà như phủ tuyết, nhìn mà thấy sợ.
Thẩm Khanh lo lắng nói: “Em có phải không về đâu, sao anh phải chờ em làm gì?”
Vì lo lắng, mà cũng vì giờ không còn sợ ông lớn nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ca-man-lam-bo-cua-nhoc-ga-con-hoc-hanh-nhu-dien/5036551/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.