Trên mặt bị bôi đầy kem tươi, Thẩm Khanh: "???"
Tại sao lại cảm thấy việc Cố Hoài Ngộ vừa làm giống như… từng thấy ở đâu rồi?
Ký ức quay về buổi chiều hôm qua khi hai người bàn chuyện nhận nuôi, hình như lúc đó cậu cũng từng bôi nhoe nhoét mặt Đoạt Đoạt như vậy.
Bằng nước ép thanh long.
Thẩm Khanh: "...?"
Nhưng chắc là mình nghĩ nhiều quá thôi.
Cố Hoài Ngộ cơ mà, sao có thể trẻ con đến mức bắt chước người ta như vậy!
Sau vài giây đơ người, Thẩm Khanh đứng thẳng dậy, theo phản xạ đưa tay quẹt quẹt mặt, lau sạch kem trên má:
“...Anh làm gì vậy?”
“Không làm gì cả.”
Giọng Cố Hoài Ngộ lạnh tanh, mặt không cảm xúc, cứ như người vừa bôi kem vào mặt người ta vốn không phải anh.
Thẩm Khanh:... Đúng là không thể tin được có người có thể trơ trẽn giả ngu rõ ràng như vậy!
Thẩm Khanh chống nạnh: “Thế sao anh lại bôi kem lên mặt em?”
Cố Hoài Ngộ ngước mắt nhìn cậu: “Chứ không lẽ ăn à?”
Nói rồi, anh lại liếc nhìn ngón tay mình, mắt phượng dài hơi nheo lại, ngón tay thon dài hơi cong… thật sự cúi đầu l**m một cái.
Thẩm Khanh: "...?"
???
A a a a!!...
Không phải chứ, đại lão l**m tay thì thôi đi, sao l**m còn chậm rãi thế kia?!
Ăn đồ ăn chậm thôi còn hiểu được, đến l**m ngón tay cũng phải chậm là sao…
Không đúng.
Vấn đề là---
Kem trên đầu ngón tay anh, là từ khóe môi cậu mà lau ra đấy a a a!!
Chỗ đó... cho đến bây giờ vẫn còn cảm giác lạnh băng từ đầu ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ca-man-lam-bo-cua-nhoc-ga-con-hoc-hanh-nhu-dien/5036542/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.