Sau khi cuộc họp chính thức bắt đầu ở lầu trên, trong sảnh nhỏ chỉ còn lại Thẩm Khanh và hai tiểu bảo bảo.
Thẩm Khanh sai Áo Áo tiếp tục dắt đám người máy lớn ra ngoài tắm nắng, rồi nghiêng đầu sang dò hỏi Đoạt Đoạt về việc Áo Áo không muốn đến nhà trẻ.
Đoạt Đoạt nói rất ít, chỉ nói rằng Áo Áo từng đến nhà trẻ rồi, nhưng không hòa thuận với mấy đứa trẻ khác ở đó. Sau đó, Áo Áo không muốn đi nữa.
Khi còn nhỏ, vì cha mất sớm, lại theo mẹ lang bạt đó đây, Cố Đoạt cũng chẳng được đi học mấy buổi nhà trẻ đàng hoàng.
Đứa nhỏ ấy lại còn quá nhỏ, căn bản không hiểu rõ lợi ích và tác hại của việc đến nhà trẻ đối với trẻ nhỏ.
Bé chỉ biết rằng em trai không muốn đi, vậy thì không đi nữa.
Dù sao thì bé cũng có thể dạy em kiến thức.
Huống hồ theo kinh nghiệm của bản thân, bé cảm thấy nhà trẻ chẳng khác nào đang lãng phí thời gian, những gì ở đó dạy đều quá đơn giản, thô sơ.
Cho nên Áo Áo không muốn đi, bé làm anh trai cũng không miễn cưỡng, thậm chí còn chẳng cho rằng có gì không ổn.
Nhưng thân là người lớn trong nhà, Thẩm Khanh lại có nhiều điều cần cân nhắc.
Điều đầu tiên là, nếu không đến nhà trẻ, liệu có ảnh hưởng gì đến tính cách và sự trưởng thành của Áo Áo không?
Trước hết, Áo Áo không phải là đứa trẻ hướng nội, không chỉ có thể hòa hợp với người lớn, mà còn chơi rất thân với những đứa trẻ cùng lứa.
Ví như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ca-man-lam-bo-cua-nhoc-ga-con-hoc-hanh-nhu-dien/5036532/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.