“A lô?” Thẩm Khanh vừa gọi điện lại thì lập tức cảm thấy giọng bên kia của Cố tổng có gì đó sai sai. Hình như anh đang nói chuyện với người khác, mà là nhiều người.
“A lô? A lô? A lô?” Gọi mấy lần, lúc Thẩm Khanh đang định dập máy thì cuối cùng bên kia cũng có phản hồi.
“A lô.”
Giọng lạnh tanh như băng, nghe không ra cảm xúc.
Cố Hoài Ngộ nói: “Có chuyện gì không?”
Thẩm Khanh bị giọng nói ấy đông cứng một giây.
Cậu nhìn sang Cố Đoạt ngồi đối diện. Từ lúc phát hiện cậu gọi điện cho ai đó, nhóc con này cứ nhìn chằm chằm vào cậu, kẹo bông cũng chẳng buồn ăn nữa.
Đủ thấy nhóc này nghiêm túc thế nào trong việc giám sát cậu dâu dùm cậu út mình.
…Trời ạ, đúng là cặp cậu-cháu khó nhằn. Thẩm Khanh thấy mình khổ quá, bèn bật loa ngoài luôn, để nhóc con kia cùng nghe giọng cậu mình, rồi nói vào điện thoại: Bên kia hơi khựng lại. Thẩm Khanh: “… Nên em mới gọi lại nè?” “Không có chuyện gì.” [Vậy anh gọi em làm gì?] Rồi cả hai bên cùng im re. Cố Đoạt đối diện thấy không khí kỳ kỳ, vô thức cau mày, cảm giác như cậu dâu và cậu út mình không có chuyện gì để nói với nhau là sao? Miệng còn đang ngậm kẹo bông, nhóc con bỗng thấy… chẳng
Một người lạnh lùng khiến người ta không dám lại gần.
Một người thì không cho người ta không thân thiết .
“Không có gì, chẳng phải Cố tổng anh gọi cho em trước sao?”
Cố Hoài Ngộ đáp cụt lủn: “Ừ.”
Lại một tiếng “Ừ.”
Thẩm Khanh: “…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ca-man-lam-bo-cua-nhoc-ga-con-hoc-hanh-nhu-dien/5036528/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.